• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm và Tô Giang quay đầu nhìn Tống Dịch. Tống Dịch nghe thấy lời của Thang Lâm và Tô Giang, anh nhìn về phía mấy người, nói: “Kết luận không sai, cho nên chúng ta sẽ có rất nhiều việc phải làm. Giống như đại sứ La đã nói, nỗ lực để đại sứ quán phát huy vai trò đến mức tối đa. Hiện tại Sisby thân với York, là vì họ tạm thời cần đến York, hơn nữa ảnh hưởng của nước ta ở Sisby còn rất nhỏ. Tôi đã thống kê số người Trung Quốc ở Sisby, chưa đến một trăm người, mà trong số đó đã bao gồm chúng ta.”

Thang Lâm, Tô Giang và Trần Đình Đình chăm chú lắng nghe lời của Tống Dịch. Tống Dịch tiếp tục nói: “Bây giờ việc đầu tiên chúng ta cần làm là để ngày càng có nhiều người Sisby biết đến chúng ta. Nhưng muốn làm tốt một việc, trước hết phải có công cụ tốt.”

Thang Lâm, Tô Giang và Trần Đình Đình chờ đợi Tống Dịch nói tiếp.

Nhưng lại nghe Tống Dịch nói: “Đến giờ cơm rồi, mọi người đi ăn cơm thôi, có ăn thì mới có sức làm việc.”

Tô Giang và Trần Đình Đình lập tức bật cười.

Thì ra “Muốn làm tốt một việc, trước hết phải có công cụ tốt” là chỉ chuyện này.

“Đúng là nên đi ăn cơm rồi.” Tô Giang tiếp lời.

Khóe miệng Thang Lâm hơi cong lên, nhưng vừa nhắc đến chuyện ăn cơm thì cô lại nhíu mày. Tính sơ sơ thì cô đã đến thủ đô Cavô của Sisby được hơn một tháng rồi, đồ ăn ở Cavô cô thật sự không quen, đa số trường hợp đều ăn đồ khô, nhưng đồ khô đã ăn đến mức cô muốn nôn rồi. Hiện tại trong đại sứ quán tuy đã tuyển được một đầu bếp, mà vẫn là người Trung Quốc, nhưng vị đầu bếp Trung Quốc này đã sống ở Sisby được vài năm, nấu ra những món ăn mang hương vị của Sisby, khiến cô thật sự khó nuốt trôi.

Vì vậy mấy ngày nay cô không muốn ăn gì cả, cô cũng gần như không ăn gì, bây giờ vừa nhắc đến chuyện ăn cơm là lại đau đầu, chuyện này đã trở thành chuyện đau khổ nhất mà cô trải qua ở nơi đất khách quê người này.

“Đợi đại sứ La và bí thư Lý đến rồi cùng đi, đây là bữa ăn tập thể đầu tiên sau khi đại sứ quán chính thức thành lập.” Tống Dịch nói.

Trần Đình Đình cười tiếp lời: “Đúng đúng đúng, phải ăn mừng mới được!”

Đang nói chuyện thì Lý Lâm Phong và La Ngọc Quang lần lượt đi đến.

Đủ người, mọi người cùng nhau đi đến nhà ăn.

Tất cả mọi người ngồi quây quần bên một chiếc bàn, Thang Lâm ngồi giữa Tô Giang và Trần Đình Đình, nhưng lại đối diện với Tống Dịch. Tống Dịch ngồi giữa La Ngọc Quang và Lý Lâm Phong. Đầu bếp nấu ăn ngay tại chỗ.

Trong lúc chờ đợi đến giờ cơm, La Ngọc Quang nói: “Lần này do một số nguyên nhân, các cán bộ quân sự và những người khác sẽ đến sau.” Rồi lại quay đầu nói với Trần Đình Đình: “Nhưng việc tuyển dụng một số nhân viên khác cũng phải tranh thủ thời gian.”

Trần Đình Đình hiện tại phụ trách tất cả những việc lặt vặt trong đại sứ quán, bao gồm việc tuyển dụng một số nhân viên cho đại sứ quán.

Đương nhiên, hiện tại cũng đã tuyển dụng được một số nhân viên rồi.

Nhân viên trong đại sứ quán không nhiều, đầu bếp nhanh chóng làm xong các món ăn, bưng đồ ăn đến. Từ xa Thang Lâm đã ngửi thấy một mùi quen thuộc khiến cô muốn nôn. Đợi khi đồ ăn được bày lên bàn, cô cúi đầu nhìn một cái, những món ăn này cũng không khác gì trước đây. Sisby không có nguyên liệu nấu ăn của Trung Quốc, những món ăn mà đầu bếp làm ra đều dùng nguyên liệu địa phương của Sisby, những nguyên liệu này và hương vị của Trung Quốc không giống nhau, cách làm của đầu bếp cũng bị ảnh hưởng bởi Sisby, luôn không thể tách rời các món chiên, nướng, trên bàn thậm chí còn có món chuối nướng, Thang Lâm đều ăn không quen.

Mặc dù đã từng nhắc nhở đầu bếp, những món ăn được làm ra cũng rất giống với đồ chiên.

Từng món ăn ngày càng được đưa lên, khuôn mặt Thang Lâm ỉu xìu. La Ngọc Quang cầm đũa lên, bảo mọi người ăn, tất cả mọi người đều cầm đũa lên. Tuy hương vị món ăn khác xa so với hương vị trong nước, nhưng Tô Giang, Trần Đình Đình, Lý Lâm Phong đều cảm thấy đã tốt hơn rất nhiều so với khi chưa có đầu bếp, có thể nuốt được. La Ngọc Quang và Tống Dịch dường như không kén bất cứ món ăn nào.

Thang Lâm chỉ rót một ly đồ uống rồi uống, không gắp một miếng thức ăn nào.

Tống Dịch ngồi ở vị trí đối diện với Thang Lâm, anh biết Thang Lâm chưa hề động đũa.

Sau đó Tô Giang ngồi bên cạnh Thang Lâm cũng phát hiện ra, anh nhỏ giọng nói với Thang Lâm: “Hôm nay vẫn không ăn sao?”

Thang Lâm nhỏ giọng đáp: “Không nuốt nổi.”

“Tôi thấy cô cứ như vậy thì không ổn đâu.” Tô Giang nói.

Thang Lâm: “Lát nữa xem có thể ăn được một chút đồ khô không.”

Tô Giang thở dài một hơi: “Nói gì thì nói, dù là một chút thôi cũng được.”

Thang Lâm mỉm cười với Tô Giang: “Không sao đâu.”

Tô Giang nói: “So với lúc mới đến cô đã gầy đi nhiều rồi.”

“Coi như giảm béo.” Thang Lâm tỏ vẻ không quan tâm.

Tô Giang suýt chút nữa đã kinh hô lên thành tiếng, nhưng vẫn hạ giọng nói: “Cô còn giảm béo gì nữa? Tôi thấy cô vẫn như lúc mới đến thì tốt hơn.”

Tống Dịch nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang đang nói chuyện riêng với nhau, sau khi trả lời La Ngọc Quang một câu, anh nhìn về phía Thang Lâm nói: “Thang Lâm, lát nữa chỗ tôi có tài liệu cần phiên dịch, ăn nhiều cơm một chút để có sức làm việc.”

Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Dịch, anh đã phát hiện ra cô không động đũa sao? Đây là quan tâm sao? Nhưng anh đã nói là có tài liệu cần phiên dịch, rất hiển nhiên là anh đang nhấn mạnh công việc, không hy vọng cô vì không ăn gì mà ảnh hưởng đến công việc.

Trước mặt mọi người, cô không trừng mắt nhìn anh, ngược lại trên mặt lộ ra một nụ cười: “Tham tán Tống cứ yên tâm, tôi đảm bảo hoàn thành công việc với chất lượng cao.”

Nói xong câu này cô lại uống một ngụm đồ uống, nhưng vẫn không động đũa.

Tống Dịch lại nhìn Thang Lâm một cái, không nói gì nữa.

Sau bữa tối, mọi người lần lượt giải tán. Tống Dịch nói là còn có tài liệu cần phiên dịch, Thang Lâm ngồi tại chỗ chờ cùng Tống Dịch đi. Tống Dịch ngồi tại chỗ có vẻ như không vội đi.

Đợi đến khi trong nhà ăn chỉ còn lại anh và Thang Lâm thì anh mới nhìn Thang Lâm nói: “Vẫn chưa quen với cuộc sống ở Cavô sao?”

Thang Lâm cố gắng gượng dậy tinh thần, cô nhướng mày: “Không phải tham tán Tống đang quan t@m đến tôi đấy chứ?”

Tống Dịch thở dài: “Tôi còn nói hy vọng cô có thể trụ được hai ba năm, xem ra tôi đã kỳ vọng quá cao vào cô rồi.”

Thang Lâm không giả vờ nữa, nhưng cũng cảm thấy tức giận: “Tôi không ăn được đồ ăn thì đó là lỗi của tôi sao? Đừng có dùng giọng điệu dạy đời như vậy! Anh dựa vào đâu mà dạy đời tôi? Cho dù anh là tham tán thì cũng chỉ là trong công việc. Công việc nào của tôi chưa làm tốt? Còn kỳ vọng quá cao vào tôi, tôi không cần sự kỳ vọng của anh!”

Tống Dịch nói: “Người khác đều có thể ăn được, chỉ có một mình cô. Không ai là sinh ra đã quen ăn, nhưng vì cuộc sống, vì công việc, ai mà không cố gắng thích nghi, ép bản thân mình ăn? Đây vẫn còn là ở Cavô, tuy kinh tế không phát triển nhưng hiện tại không có nạn đói, vẫn có đồ ăn. Nếu như cô ở những quốc gia thường xuyên bị nạn đói, có đồ ăn như vậy cũng sẽ cảm kích đến rơi nước mắt. Ở trong điều kiện đó cô còn có thể kén cá chọn canh sao?”

Mà Thang Lâm bật người đứng dậy khỏi ghế, nói: “Tôi không ăn được đồ ăn đã khó chịu lắm rồi, anh chỉ biết nói những lời mát mẻ như vậy thôi sao? Không mong anh quan tâm tôi, nhưng anh khiến tôi cảm thấy rất buồn!”

Giọng điệu Thang Lâm không tốt nói: “Không phải còn phải phiên dịch sao? Đưa tài liệu cho tôi.”

Tống Dịch hạ giọng: “Ăn một chút gì đó rồi phiên dịch. Cho dù là đồ khô cũng được.”

“Tham tán Tống cứ yên tâm, tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc!” Thang Lâm nói.

Tống Dịch đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi nhà ăn.

Thang Lâm không nói gì chỉ đi theo sau lưng Tống Dịch.

Trời mùa hè tối muộn, lúc này trời vẫn chưa tối, một vệt ráng chiều treo trên bầu trời.

Đến văn phòng của Tống Dịch, Tống Dịch lấy ra một tập tài liệu đưa cho Thang Lâm.

Thang Lâm nhận lấy tài liệu, đi ra khỏi văn phòng của Tống Dịch, trở về văn phòng của mình. Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, mở tập tài liệu ra. Trong tập tài liệu có hai tờ giấy A4.

Thang Lâm xem qua một lượt, gắng gượng tinh thần phiên dịch.

Tống Dịch ngồi trong văn phòng của mình xem các tài liệu khác.

Hai tờ tài liệu đối với Thang Lâm mà nói không nhiều, cô đã phiên dịch xong rất nhanh, chỉ là đầu có hơi choáng váng.

Cô xoa trán, in bản dịch ra, kẹp vào trong tập tài liệu, sau đó cầm tài liệu đi tìm Tống Dịch.

“Phiên dịch xong rồi.” Thang Lâm gõ cửa văn phòng Tống Dịch một cái, rồi bước vào.

Tống Dịch nhận lấy tài liệu mà Thang Lâm đưa, nói một tiếng “cảm ơn”.

Thang Lâm không đáp, xoay người đi ra ngoài. Đầu càng choáng váng hơn, cô đưa tay lên lại xoa trán, nhưng đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

Cô nhíu chặt mày, nhưng không còn cảm giác gì khác nữa.

Tống Dịch thấy thân thể của Thang Lâm đang trượt xuống, lập tức ném tài liệu trong tay, chạy nhanh đến bên cạnh Thang Lâm, một tay ôm lấy eo của Thang Lâm, ôm Thang Lâm vào trong ngực.

“Thang Lâm! Thang Lâm!” Tống Dịch nhíu mày lo lắng gọi mấy tiếng.

Tống Dịch ôm Thang Lâm nhanh chóng chạy ra khỏi văn phòng, chạy một mạch đến bãi đỗ xe, rồi đặt Thang Lâm lên xe nhanh chóng khởi động xe. Sau tiếng động “ầm ầm”, chiếc xe lao ra khỏi đại sứ quán.

Vệt ráng chiều trên bầu trời dần dần tối đi.

Tô Giang đang đứng trên ban công căn hộ “ồ” một tiếng, lạ lùng nói: “Tham tán Tống ôm Thang Lâm lên xe, chuyện gì vậy? Bọn họ đi đâu vậy?”

【Tác giả có lời muốn nói: Tống Dịch và Thang Lâm thật ra là chân ái đó~

Sẽ có những cảnh tình cảm, nhưng cốt truyện cũng phải có~】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK