• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Trần Đình Đình và La Ngọc Quang lại không biết chuyện Thang Lâm bị ngất, nghe Tô Giang nói vậy thì đều kinh ngạc. La Ngọc Quang thậm chí còn hỏi ngọn ngành, Tô Giang liền kể lại toàn bộ sự việc.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình chợt hiểu ra.

“Vậy thì quả thật là chúng ta đang được hưởng lây từ Thang Lâm rồi.” La Ngọc Quang cười nói.

Ánh mắt của Thang Lâm thu lại từ trên người Tống Dịch, vội vàng cười nói: “Đại sứ La, sao ngay cả ông cũng nói như vậy?”

La Ngọc Quang cười ha hả.

Ông nói: “Nhưng mà, từ chiều tối hôm qua đến bây giờ, chưa đến hai mươi bốn tiếng đồng hồ, trong một thời gian ngắn như vậy mà tham tán Tống có thể kiếm được những món rau này đúng là không dễ dàng gì.”

Trần Đình Đình gật đầu: “Đúng vậy, cho dù là nhờ người mang hộ cũng rất khó. Chuyện này trước đây được gọi là “tốc độ khẩn cấp 800m”, ngựa chạy nhanh như bay đấy!”

Sự so sánh của Trần Đình Đình khiến mọi người đều cười ha hả. Đương nhiên, ý của mọi người thực ra là vì trước đó có chuyện Thang Lâm bị ngất, sau đó mới có chuyện tham tán Tống thấu hiểu cho mọi người, nghĩ cách để mọi người được ăn món ăn chính gốc Trung Quốc mà đã lâu không được ăn, chứ họ không nghĩ đến những chuyện khác.

Chỉ là, cái “tốc độ khẩn cấp 800m” này thì không biết giải thích thế nào, là muốn mọi người đều có thể ăn được món ăn Trung Quốc mà mình mong nhớ trong thời gian sớm nhất sao?

Mà khóe miệng Thang Lâm không kìm lòng được mà cong lên, chẳng phải anh cho rằng cô không chịu được khổ sao? Chẳng phải nói là trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải có khả năng thích ứng phi thường sao?

Bây giờ lại vì sao mà nghĩ mọi cách để kiếm được những món rau này?

“Đi đưa cho đầu bếp Hoàng! Đưa cho đầu bếp Hoàng!” Tô Giang không thể chờ đợi mà đưa thùng thức ăn đến nhà ăn.

La Ngọc Quang và Trần Đình Đình trên mặt nở nụ cười, mỗi người trở về vị trí của mình làm việc. Thang Lâm lại ngẩng đầu lên, trên ban công tầng ba của tòa nhà văn phòng đã không còn bóng dáng của Tống Dịch. Cô thu hồi tầm mắt, cũng trở về văn phòng của mình.

Vào bữa trưa, tất cả các món ăn trong căng tin đều là đồ ăn Trung Quốc. Tuy rằng đồ ăn do đầu bếp Hoàng nấu không ngon bằng đồ ăn mà Thang Lâm thường ăn, nhưng cũng rất ngon rồi. Mọi người đều cảm thấy, lâu ngày không được ăn đồ ăn Trung Quốc quả thực không dễ dàng. Thang Lâm thậm chí còn ăn hết hai bát cơm lớn.

Sau bữa trưa, có thể trở về căn hộ để nghỉ trưa. Chỉ cần không có việc gì gấp thì Thang Lâm sẽ về ngủ. Nhưng lần này, tuy không có việc gì gấp nhưng cô không về căn hộ, mà lên phòng nghỉ ngơi trên tầng ba của khu văn phòng. Phòng nghỉ này nằm cạnh văn phòng của Tống Dịch, lúc này anh đang ở trong văn phòng. Lúc Thang Lâm đi ngang qua thì liếc nhìn một cái, thấy Tống Dịch đang cúi đầu viết cái gì đó.

Thang Lâm ngồi trong phòng nghỉ một lát, rồi đứng dậy đi đến máy pha cà phê để pha cà phê. Cô pha hai ly, đợi khi cà phê pha xong, cô bưng hai ly cà phê đó đi đến trước cửa văn phòng của Tống Dịch.

Hai tay cô không rảnh, thế là cô hắng giọng, ho một tiếng.

Tống Dịch ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thang Lâm, nói một tiếng “mời vào”.

Thang Lâm đi vào văn phòng, đến trước mặt Tống Dịch, đặt một trong hai ly cà phê lên bàn làm việc của Tống Dịch, nói: “Mời tham tán Tống uống.”

Thang Lâm bưng ly cà phê của mình, nghiêng người dựa vào bàn làm việc của Tống Dịch, hỏi: “Tại anh lại tìm mua mấy loại thức ăn đó?”

Tống Dịch không ngẩng đầu lên: “Cải thiện bữa ăn một chút.”

“Không phải anh nói mọi người đều thích nghi được với đồ ăn ở đây sao? Người có khả năng thích nghi phi thường cũng cần cải thiện bữa ăn à?” Thang Lâm khẽ nhướng mày nhìn Tống Dịch.

“Hai chuyện này không liên quan.” Tống Dịch vừa viết vừa nói.

Thang Lâm nhấp một ngụm cà phê, cũng đặt ly cà phê của cô lên bàn làm việc, cúi đầu, ngón tay thon dài trắng nõn khẽ gõ lên mặt bàn, miệng thì cười nói: “Được rồi, không liên quan.”

Nhưng, Thang Lâm vừa nghĩ đến chuyện Tô Giang và đại sứ Hoàng đều nói bọn họ đang được hưởng lây từ cô thì cô lại thấy vui vẻ.

“Hơn nưa, để bay từ nước JK đến Cavô, thủ đô của Sisby phải mấy 11 tiếng đồng hồ, tính từ lúc tôi bị ngất đến bây giờ thì còn chưa tới 24 tiếng đồng hồ. Không ngờ anh lại nhờ người nước IK mang thức ăn đến, mà còn làm được trong một thời gian ngắn như vậy. Anh quen cơ trưởng máy bay chở hàng đó à?” Thang Lâm hỏi.

“Không quen.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm lại hỏi: “Vậy thì làm sao mà có thể nhờ người vận chuyển thức ăn bằng đường hàng không trong thời gian ngắn như vậy?”

Thang Lâm kinh ngạc: “Nhờ ai?”

“Cô không quen.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm tò mò: “Anh biết nhờ người khác sao? Tôi thật sự muốn biết anh sẽ nhờ ai?” Tống Dịch ngẩng đầu nhìn Thang Lâm một cái, nói: “Nói cô cũng không quen. Hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Thang Lâm bĩu môi, nhưng trong lòng lại vui vẻ không tả xiết. Các nước có đường bay thẳng đến Sisby không nhiều, nước IK là một trong số đó, hơn nữa chỉ có nước IK vừa có rau củ chính gốc Trung Quốc lại vừa có khoảng cách tương đối gần.

Mà anh lại vì có thể nhận được những món rau đó trong thời gian sớm nhất mà đi nhờ người khác.

“Nhưng mà, những thứ đồ ăn tươi này cũng chỉ ăn được hai bữa, ăn hết rồi thì làm sao?” Thang Lâm lại hỏi.

“Muốn ngày nào cũng ăn được những món rau này?” Tống Dịch lại nhìn về phía Thang Lâm.

Thang Lâm khẽ chớp mắt, hỏi: “Có thể không?”

“Vậy thì tôi chỉ có thể ngày nào cũng đi nhờ người khác thôi.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm từ từ cong khóe môi lên.

“Cho nên, không thể.” Tống Dịch lại nói.

Nụ cười trên khóe môi của Thang Lâm chợt ngưng lại, lườm Tống Dịch một cái.

Nhưng dù sao thì bữa ăn này cũng đã xoa dịu nỗi đau khổ về ăn uống của Thang Lâm trong hơn một tháng này, tâm trạng của cô rất tốt.

Thang Lâm tựa vào bàn làm việc của Tống Dịch, bắt đầu từ từ nhâm nhi cà phê.

Hai mắt cô nhìn Tống Dịch đang viết gì đó, trong đầu nghĩ về cảnh anh ôm cô tối qua, rồi không nhịn được mà liếc nhìn ngực anh một cái, khóe miệng lại từ từ tràn ra nụ cười.

Thang Lâm dùng ly cà phê của mình chạm nhẹ vào ly cà phê của Tống Dịch, nói: “Tham tán Tống, tôi đã tốn rất nhiều tâm sức để pha đấy, anh nhớ uống đấy nhé.”

Nói xong, Thang Lâm bưng ly cà phê của mình xoay người rời đi.

Tống Dịch ngẩng đầu lên, bóng dáng yểu điệu của Thang Lâm dần dần biến mất trước mắt.

Anh cúi đầu nhìn ly cà phê đó, cầm lên, uống một ngụm.

Buổi chiều họp bàn về việc sau khi đại sứ quán thành lập, việc đầu tiên nên làm để người dân của đất nước Sisby hiểu rõ hơn về Trung Quốc.

Tống Dịch đưa ra việc đầu tiên phải làm là xúc tiến việc mở đường bay giữa Trung Quốc và Sisby, thậm chí là mở đường bay thẳng, vận chuyển hàng hóa và hành khách cùng được tiến hành.

Trước đó, Trung Quốc và Sisby chưa thiết lập quan hệ ngoại giao, chưa có đường bay thẳng, người dân của hai nước muốn đến nước của đối phương chỉ có thể xin visa và quá cảnh ở nước thứ ba.

“Việc giao lưu nhiều hơn giữa hai nước, sự hiểu biết sẽ ngày càng nhiều hơn. Hơn nữa nếu muốn ngày nào cũng ăn được đồ ăn Trung Quốc thì điều này cũng có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.” Lúc nói câu cuối cùng, ánh mắt của Tống Dịch rơi trên người Thang Lâm.

Thang Lâm nhướng mày. Lúc nghỉ trưa cô có đề cập đến việc ngày nào cũng ăn đồ ăn Trung Quốc, mà lúc đó anh nói “Vậy thì tôi phải ngày nào cũng đi nhờ người khác. Cho nên, không thể”.

Đề nghị của Tống Dịch nhận được sự tán thành của mọi người.

La Ngọc Quang giao cho Tống Dịch phụ trách việc đàm phán với phía Sisby.

Đại sứ quán của nước Yorkou biết được người của Đại sứ quán Trung Quốc sẽ đi đàm phán vấn đề mở đường bay với Sisby. Đại sứ của họ liền nói: “Trung Quốc muốn đưa các yếu tố Trung Quốc vào Sisby, điều này đối với chúng ta không phải là chuyện tốt. Vậy thì chúng ta phải khuyên Sisby tốt nhất là không nên mở đường bay thẳng với Trung Quốc.”

“Tôi sẽ đi nói với họ.” Một nhà ngoại giao của Yorkou tên là Cargi nói.

Đại sứ của Yorkou nói: “Không, cùng lắm là hãy để họ đồng ý mở một vài đường bay trung chuyển, tôi sẽ đích thân ra mặt.”

Lúc Tống Dịch chuẩn bị đi gặp bộ trưởng ngoại giao của Sisby thì biết được tin đại sứ York đã thuyết phục Sisby là chỉ đồng ý mở các đường bay trung chuyển.

Thang Lâm cũng phải đi theo Tống Dịch, một là để làm phiên dịch, hai là để ghi chép lại quá trình đàm phán.

Mà lần này Tống Dịch đi gặp bộ trưởng ngoại giao của Sisby, không chỉ muốn xúc tiến việc mở đường bay trung chuyển giữa hai nước Trung Quốc và Sisby, mà còn muốn mở các chuyến bay thẳng.

Thang Lâm nhíu mày hỏi: “Nếu Sisby đã đồng ý với York rồi thì liệu lần này chúng ta có thể đàm phán thành công không?”

Tống Dịch nghĩ một lát, ngẩng đầu thấy Thang Lâm đang nhíu mày thì nói: “Đi thôi. Nếu đàm phán thất bại thì cô sẽ không thể ngày nào cũng được ăn đồ ăn Trung Quốc nữa, nên tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lời này của anh nghe sao giống như những gì anh làm đều là vì cô vậy? Chuyện này có thể sao? Trước đại sự của tổ quốc, Thang Lâm vẫn tự mình biết mình.

Cô nhướng mày lên, nhưng lại đi theo Tống Dịch lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK