• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Thang Lâm nhẹ nhàng dậm chân một cái, nhưng đèn ở hành lang không sáng. Trước mắt cô vẫn là một mảng tối om. Cô lại dậm chân mạnh hơn một chút, nhưng đèn vẫn không sáng. Đúng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng dậm chân nặng nề, đèn hành lang bất ngờ bật sáng.

“Phải dùng thêm sức nữa.” Tống Dịch nói.

Thang Lâm nghiêng đầu, Tống Dịch đã đứng ngay bên cạnh cô. Cô nói: “Đèn gì mà dở thế này?”

Tống Dịch khẽ cười, đáp: “Đi thôi, mọi người đi hết rồi.”

“Anh làm gì mà còn ở đây?” Thang Lâm hỏi.

“Tắt đèn. Tôi không dám chắc em sẽ nhớ tắt đèn.”

Thang Lâm bĩu môi.

Hai người sánh bước trên hành lang.

“Vòng tay sửa xong chưa?” Tống Dịch hỏi.

Thang Lâm cầm cuốn sách bằng tay trái, buông thõng bên người, chiếc vòng tay được đeo trên cổ tay trái của cô. Câu hỏi của Tống Dịch nghe vào tai cô như đang ngầm nói rằng chiếc vòng tay anh tặng dù đã đứt nhưng cô vẫn không vứt đi, sửa xong lại tiếp tục đeo, không nỡ bỏ.

Thang Lâm nói: “Đeo nó, trong đầu tôi sẽ hiện lên hình ảnh một người lúc còn vô danh tiểu tốt, ở nơi đất khách quê người, phải khổ sở thế nào để tìm một chiếc vòng tay ngọc trai đen. Điều đó làm tôi thấy khá thú vị.”

Tống Dịch nhớ lại lúc đó, anh làm đủ loại việc lặt vặt trong đại sứ quán, khi ấy mọi thứ đều không phải do anh quyết định. Việc đi đến một ngôi làng nhỏ xa xôi hẻo lánh để tìm ngọc trai đen quả thật rất khó khăn. Sau đó, khi anh đến được ngôi làng ấy, còn bị chó của dân làng cắn một phát vào chân.

Tống Dịch khẽ cười, nói: “Vô danh tiểu tốt thì đúng, nhưng so với những chuyện khác, khó khăn khi tìm ngọc trai đen chẳng đáng nhắc đến.”

Thang Lâm chưa từng chứng kiến Tống Dịch đi tìm chiếc ngọc trai đen như thế nào, trải qua những khó khăn gì, và cũng chẳng ai nhắc đến chuyện đó. Cô chỉ đoán mà thôi.

Bây giờ nghe Tống Dịch nói như vậy, cô hiểu rằng việc anh đi tìm ngọc trai đen khi đó quả thật không hề dễ dàng. Nhưng dường như anh còn từng trải qua những chuyện khó khăn hơn thế? Đó là những chuyện gì nhỉ?

Thang Lâm nghiêng đầu nhìn Tống Dịch. Trên gương mặt anh hiện lên nụ cười lạc quan, tự nhiên, dường như chẳng bận tâm điều gì. Ánh mắt cô bất giác dừng lại trên gương mặt điển trai ấy. Gương mặt đó còn cuốn hút hơn cả khi cô từng thích anh, đặc biệt là đường nét cằm sắc sảo khiến người ta không thể rời mắt.

Đúng lúc này, trước mắt cô bỗng chốc lại tối sầm lại. Gương mặt đẹp đến hoàn mỹ ấy biến mất khỏi tầm nhìn của Thang Lâm.

Tống Dịch lại dậm mạnh một cái, ánh sáng bừng lên lần nữa.

“Không quan trọng thế nào, tôi chỉ thấy thú vị thôi.” Thang Lâm nói.

Tống Dịch không đưa ra ý kiến gì.

“Nhưng mà, em vào được Vụ Biên dịch rồi, chúc mừng em.” Một lát sau, Tống Dịch lên tiếng.

Lời chúc mừng muộn màng, nhưng cô vẫn rất vui. Thang Lâm kiêu hãnh đáp: “Cảm ơn.”

Tống Dịch mỉm cười: “Nếu nhìn theo cách này, thì lời nói năm xưa của em không nên gọi là ngông cuồng, mà phải gọi là đầy khí phách.”

Trước đây, Thang Lâm từng nói với Tống Dịch rằng cô nhất định sẽ vào được Vụ Biên dịch và gặp lại anh ở Bộ Ngoại giao.

Thang Lâm nhướn mày: “Là do anh đã quá xem thường tôi rồi.”

“Có lẽ vậy?”

“Đương nhiên là vậy.”

“Vậy tối nay mời em ăn một bữa nhé?”

“Tôi miễn cưỡng đồng ý.”

Tống Dịch khẽ cong môi nở một nụ cười.

Trên tay Thang Lâm vẫn cầm sách và sổ ghi chép, cô định quay lại Vụ Biên dịch một chuyến để đặt mấy thứ này xuống. Tống Dịch đi lấy xe của anh.

Tô Thiệu Trạch và Hứa Kiều vừa bước ra từ phòng đào tạo.

“Thang Lâm, bọn tôi đi trước nhé.” Tô Thiệu Trạch nói.

Thang Lâm gật đầu: “Được.”

Hứa Kiều: “Tạm biệt.”

Thang Lâm: “Tạm biệt.”

Sau khi đặt đồ xuống, Thang Lâm đi xuống lầu. Cô nhìn quanh đại sảnh, không xa bên phải có một chiếc xe đang bật đèn. Khi cô nhìn về phía đó, đèn xe nhấp nháy hai lần. Cô vội vàng bước nhanh về phía đó.

Thang Lâm mở cửa ghế phụ và ngồi vào trong xe. Tống Dịch đạp ga, chiếc xe rời khỏi Bộ Ngoại giao.

Tống Dịch đưa Thang Lâm đ ến một nhà hàng đồ Âu. Trong nhà hàng vắng vẻ, âm nhạc nhẹ nhàng và lãng mạn, khiến Thang Lâm có cảm giác như đang hẹn hò với anh. Tuy nhiên, ngay khi cô nghĩ đến đó, cô lập tức dừng lại suy nghĩ.

Lúc này, Tống Dịch nhận được một cuộc gọi. Sau khi kết thúc cuộc gọi, anh nhìn Thang Lâm và nói: “Mẹ tôi đến rồi.”

Thang Lâm giật mình: “Bác gái đến rồi à?”

“Mẹ tôi vừa lúc có việc đi công tác qua đây.”

Thang Lâm “Ồ” một tiếng, nhận ra rằng cảm giác trước đó quả thực chỉ là một ảo giác.

“Đã hơn mười năm tôi không gặp dì ấy rồi.” Thang Lâm cảm thán. Khi cô còn nhỏ, bố mẹ của Tống Dịch luôn rất tốt với cô. Đương nhiên lúc đó bố mẹ Tống Dịch vẫn chưa ly hôn. Kể từ khi họ ly hôn, Thang Lâm chỉ gặp mẹ Tống Dịch một hoặc hai lần. Mỗi lần gặp nhau đều rất vội vã, mặc dù mẹ Tống Dịch vẫn rất thân thiện với cô, nhưng họ cũng không nói chuyện nhiều.

Tống Dịch bảo nhân viên lấy thêm một bộ đồ ăn.

Mẹ Tống Dịch nhanh chóng đến nơi. Vừa thấy Thang Lâm, bà liền nở một nụ cười rạng rỡ.

“Cháu chào bác gái.” Thang Lâm cười chào.

“Chào cháu.” Mẹ Tống Dịch mỉm cười đáp lại Thang Lâm, rồi ngồi xuống bên cạnh Tống Dịch.

Thang Lâm hơi ngẩn người, mẹ của Tống Dịch giờ đã xa lạ như thế.

“Bạn gái à?” Mẹ Tống Dịch thì thầm hỏi bên tai Tống Dịch.

Dù mẹ Tống Dịch nói rất nhỏ, Thang Lâm vẫn nghe thấy. Cô bất giác giật mình.

Tống Dịch cười nói: “Mẹ, mẹ nhìn kỹ lại đi, cô ấy là Thang Lâm.”

Mẹ Tống Dịch ngạc nhiên, như bừng tỉnh: “Xinh đẹp thế này rồi, đến mẹ còn không nhận ra! Cứ tưởng là bạn gái của Tống Dịch.”

Thang Lâm cảm thấy phức tạp, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười nói: “Bác gái, bác cũng vẫn xinh đẹp như vậy.”

Thang Lâm và mẹ Tống Dịch trò chuyện xã giao xong, liền nghe thấy mẹ Tống Dịch nói với Tống Dịch: “Vì con vẫn chưa có bạn gái, thì xem cái này đi.”

Nói rồi, mẹ Tống Dịch lấy từ trong túi ra một bức ảnh và đặt trước mắt Tống Dịch.

Thang Lâm nheo mắt lại.

Mẹ Tống Dịch lại nói: “Con bé là con gái của một người bạn của mẹ, tên là Lưu San, là giáo viên tiểu học, vừa xinh đẹp, tính cách tốt. Con đi theo con đường của bố con, công tác ở nước ngoài mấy năm liền, kỳ nghỉ của giáo viên nhiều, tìm một người làm giáo viên là tốt nhất, hôn nhân gia đình cũng ổn định hơn.”

Tống Dịch cắt miếng bít tết, không lên tiếng.

Mẹ Tống Dịch tiếp tục: “Phía sau bức ảnh là số điện thoại của Lưu San.”

Tống Dịch đưa miếng bít tết đã cắt xong vào miệng, từ từ nhai.

“Tống Dịch?” Mẹ Tống Dịch gọi.

Tống Dịch đặt dao dĩa xuống, bỏ bức ảnh vào trong cặp da màu đen của mình, rồi nói: “Con biết rồi.”

“Ăn đi.” Mẹ Tống Dịch vui vẻ nói.

Thang Lâm im lặng ăn bít tết của mình, mỗi khi mẹ Tống Dịch hỏi một câu, cô mới trả lời một câu. Khi biết Thang Lâm cũng làm việc ở Bộ Ngoại giao, mẹ Tống Dịch còn thở dài: “Con gái vào Bộ Ngoại giao thì càng khó khăn hơn.”

Bữa ăn kết thúc, tâm trạng Thang Lâm có hơi khó chịu.

Mẹ Tống Dịch có tài xế riêng, sau khi bà lên xe, lại dặn dò Tống Dịch nhất định phải đối xử tốt với Lưu San, rồi mới ra hiệu cho tài xế rời đi.

Thang Lâm mỉm cười nói: “Phó trưởng phòng Tống mà còn cần phải mai mối, khiến người ta bất ngờ đấy.”

Tống Dịch cũng mỉm cười đáp: “Vậy thì tốt, chỉ có mình em nhìn thấy thôi.”

Thang Lâm quay mặt đi, không tiếp lời.

Tống Dịch nhận được một cuộc gọi, bộ phận có việc gấp, anh phải lập tức quay về Vụ Quốc tế.

“Tôi không thể tiễn em về được.” Tống Dịch nói với Thang Lâm.

Thang Lâm trông như không hề bận tâm: “Thật ra tôi định tự gọi xe về rồi.”

“Chú ý an toàn.” Tống Dịch dặn dò.

Thang Lâm khô khan nói: “Tạm biệt.”

Cô quay lưng bước đi, Tống Dịch cũng quay đi.

Thang Lâm nghe bước chân dần xa cho đến khi không còn nghe thấy gì nữa mới dừng lại.

Cô ngẩng đầu nhìn vào bầu trời đêm rực rỡ, đôi lông mày hơi nhíu lại. Tâm trạng sao lại u ám thế này?

Đột nhiên, Thang Lâm đá mạnh một cú, đôi giày cao gót trên chân bay ra, mắc vào cành cây bên lề đường. Cô trừng mắt nhìn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK