• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Carrot – Beta: Cún

Các ngã tư đường ở Cavo đều có binh sĩ đứng gác, đường phố yên tĩnh bất thường, các trung tâm thương mại, cửa hàng mặt tiền đều đóng cửa, nhìn xa cũng không thấy bóng dáng người thường, trên mặt đất chỉ có lá rụng và bụi bặm. Trong một con hẻm nhỏ hẻo lánh, quán mì rộng hơn hai mươi mét vuông chen chúc hơn một trăm người, cửa quán vì quá đông người mà không đóng lại được. Hơn một trăm người này có màu da khác nhau, có hơn hai mươi người là người Trung Quốc. Thang Lâm và Tô Giang cũng ở trong số đó. Vẻ mặt họ hoảng loạn, không dám lên tiếng.

Tô Giang đang nhỏ giọng hỏi thăm vết thương trước mặt một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ trung niên là người Trung Quốc, khi chạy bị ngã, bị người khác giẫm đạp, chân phải bị thương.

“Đau.” Người phụ nữ trung niên lộ vẻ đau đớn, nhưng cố gắng ghìm giọng.

Tô Giang biết bà bị thương không nhẹ, phải nhanh chóng đưa đến bệnh viện, nhưng lúc này không thể đi được, mà có lẽ bệnh viện cũng đã đóng cửa rồi. Anh an ủi: “Cô đừng hoảng sợ, cứ đảm bảo an toàn trước mắt đã.”

Ngoài ra, trong số hơn hai mươi người Trung Quốc này còn có một thanh niên bị thương ở thắt lưng khi bị người khác giẫm phải trong quá trình tản cư. Lúc này anh đang dựa vào tường, chịu đựng đau đớn nhìn ra ngoài.

Ngoài họ ra, những người đến từ các quốc gia khác cũng có người bị thương.

Thang Lâm nhíu mày, lúc này tim cô vẫn đang đập thình thịch. Vừa rồi một mảnh hỗn loạn, tiếng hét bị giẫm đạp, tiếng khóc của phụ nữ, trẻ em, cảnh tượng người già ngã xuống bị giẫm đạp đến chết vẫn còn hiện ra trước mắt. Khi cô và Tô Giang nhận ra ngoài họ ra còn có người Trung Quốc đang chạy trốn, họ đã lấy hết can đảm quay trở lại, vừa vẫy tay vừa hét về phía những người đang hoảng loạn chạy trốn bằng tiếng Trung: “Bên này! Đi về phía này! Người Trung Quốc đi về phía này!”

Có một vài người Trung Quốc chạy chậm bị mấy binh sĩ hỏi, Tô Giang và Thang Lâm nhanh chóng đi đến giao thiệp. Nghe Tô Giang và Thang Lâm nói là người của Đại sứ quán Trung Quốc, mấy binh sĩ đó hơi do dự, một trong số các binh sĩ đó bỏ đi, nói vài câu với một binh sĩ khác, rồi quay lại nói với Thang Lâm và Tô Giang rằng họ không quan tâm ai là ai, yêu cầu Thang Lâm và những người khác phải rời đi trong vòng năm phút. Tuy nói là không quan tâm ai là ai, nhưng Thang Lâm nghe ra, nếu có thể rời đi trong vòng năm phút, những binh sĩ này sẽ không tùy tiện động tay động chân với họ, cô và Tô Giang nhìn nhau, lập tức tản người Trung Quốc đi theo họ.

Một số người của các quốc gia khác nhìn thấy Thang Lâm và Tô Giang sau khi giao thiệp với binh sĩ Sisby thì đang tản người, tuy họ không hiểu tiếng Trung, nhưng trực giác mách bảo rằng đi theo sẽ an toàn, thế là họ cũng đi theo Thang Lâm và những người khác. Họ liên tục chạy qua một con hẻm, hai con phố, cuối cùng, năm phút trôi qua, họ chỉ chạy đến được một con hẻm nhỏ hẻo lánh như vậy. Trong hẻm nhỏ không có cửa hàng nào, chỉ có một quán mì, Thang Lâm và Tô Giang dẫn người Trung Quốc vào quán mì, những người khác cũng xông vào theo. Ông chủ quán mì là người Sisby, cũng không từ chối họ.

Nơi này là một con hẻm còn hẻo lánh hơn. Trên đường lớn bên ngoài hẻm, một số người không kịp trốn đã bị binh sĩ đuổi dồn lại một chỗ, trông giữ như tội phạm, mà trong số đó còn có mấy người Trung Quốc không đi theo họ. Quán mì tuy chật chội, nhưng ít nhất họ vẫn tự do hơn, an toàn hơn.

Ngay sau đó, hai binh sĩ bước vào hẻm, họ đi ngang qua quán mì, nhìn thấy những người trong quán, vừa định quát lớn thì Tô Giang vội chen ra khỏi đám đông để giao thiệp. Giọng của binh sĩ rất khó nghe, Thang Lâm chen tới đứng cạnh Tô Giang phiên dịch. Thang Lâm và Tô Giang nhờ vậy mà được ở lại, nhưng không được tự ý rời đi, hai binh sĩ kia quay người bước ra ngoài. Hai đầu hẻm đều có binh sĩ canh gác, không cho ai ra vào nữa, đường phố rõ ràng đã bị phong tỏa. Bây giờ, hơn một trăm người chen chúc ở đây tạm thời không thể ra ngoài được.

Tim Thang Lâm đập dữ dội vì chạy quá nhanh, đồng thời trong lòng cũng có lo lắng. Nhìn từ cuộc giao thiệp vừa rồi với binh sĩ thì họ tạm thời an toàn, chỉ cần không xảy ra biến cố gì.

“Đừng lo lắng.” Tô Giang nhỏ giọng an ủi.

Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tô Giang, nói: “Không sao. Mình nghĩ, chỉ cần không cản trở họ, chúng ta sẽ an toàn.”

“Họ” mà Thang Lâm nói đương nhiên là chỉ binh sĩ Sisby. Tô Giang gật đầu, cô rất thông minh.

“Chỉ là, vẫn còn một số người Trung Quốc không đi theo chúng ta.” Cô kìm nén nói.

“Bọn họ không chạy loạn thì chắc cũng không sao.” Tô Giang nói.

Đúng lúc này, một người đàn ông chạy ra khỏi quán mì, chạy về hướng ngược lại với hai binh sĩ kia. Hai binh sĩ nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng quay người lại, đuổi theo người đàn ông kia. Người đàn ông đó chạy rất nhanh, nhưng đột nhiên một tiếng súng vang lên, người đàn ông ngã xuống.

Tim Thang Lâm đột nhiên run lên.

Nổ súng rồi! Người đó bị bắn chết rồi sao? Người đàn ông đó không biết là người nước nào.

Trong giây lát, tất cả mọi người đều nín thở. Xung quanh im lặng như tờ.

Hai binh sĩ đi đến trước mặt người đàn ông đó, lục soát một hồi, rồi kéo xác sang một bên. Để lại một vũng máu trên mặt đất. Sau đó hai binh sĩ lại đi về phía quán mì, đi đến trước mặt mọi người.

Tất cả mọi người không ai dám thở mạnh.

“Thời gian giới nghiêm, không ai được tự ý đi lại! Không được gây ồn ào!” Một binh sĩ nói.

Đột nhiên, người phụ nữ trung niên bị thương ở chân đau đến mức không nhịn được rên lên một tiếng. Ánh mắt sắc bén của binh sĩ quét tới. Người phụ nữ trung niên ném ánh mắt cầu cứu về phía Tô Giang.

“Chân bà ấy bị thương, chúng tôi đảm bảo không đi loạn.” Thang Lâm phản ứng nhanh chóng nói.

Hai binh sĩ đó quay người rời đi.

Tô Giang hạ thấp giọng nói với mọi người: “Chỉ cần mọi người yên lặng ở đây, tạm thời sẽ an toàn.”

Bên trong quán mì không có ai nói gì.

Thang Lâm nhìn vũng máu không xa nhắm mắt lại. Cô sợ người chết, sợ những cảnh tượng máu me. Tim cô đập “thình thịch thình thịch”. Bây giờ đường phố Cavo là như thế này, không biết những người đi dự tiệc rượu như Tống Dịch thì tình hình lại như thế nào. Cô lập tức móc điện thoại di động ra gọi cho Tống Dịch, nhưng cô phát hiện điện thoại không có sóng.

“Sóng điện thoại bị chặn rồi.” Tô Giang hạ thấp giọng nói.

Thang Lâm lập tức phản ứng lại, quân đội tiến vào thành phố, đã chặn sóng điện thoại di động rồi. Không thể liên lạc được với ai, trong lòng cô vô cùng hoảng loạn. “Tống Dịch… không biết tình hình phía Tham tán Tống ra sao rồi.”

“Chắc không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng.” Tô Giang nói.

Đúng lúc này, tiếng bước chân như sấm rền vang lên. Bước chân đều đặn và nhanh chóng. Tất cả mọi người đều biết đó là tiếng gì.

Trên đường lớn bên ngoài, những binh sĩ xếp hàng tiến lên tạo thành một hàng dài, số lượng lên đến hàng nghìn hàng vạn người.

Tiếng bước chân kéo dài không dứt.

Hoàng hôn ngày càng sâu, tầm nhìn không rõ, những người bị thương khẽ kêu đau, không ai biết sự việc sẽ phát triển như thế nào, không ai biết khi nào mới có thể rời đi, không khí ngột ngạt, thời gian càng lâu càng bất an.

*

Đại sứ quán Kermirk. Lý Lâm Phong và Meyer cùng một số người khác đang lo lắng chờ tin tức của Tống Dịch trong phòng tiệc.

“Không biết rốt cuộc thế nào rồi?”

“Chúng ta có thể rời đi không?”

“Cứ ở đây mãi thật không chịu nổi.”

“Có cần ra ngoài xem lại không?”

“Cứ chờ ngài Tống đi.”

Những người trong Đại sứ quán các nước xì xào bàn tán.

Hơn mười phút trôi qua, Lý Lâm Phong càng lúc càng lo lắng sẽ xảy ra chuyện, anh đứng dậy khỏi ghế, nhanh chóng bước ra ngoài.

Đúng lúc này, Tống Dịch bước vào. Lý Lâm Phong lập tức dừng bước, những người khác trong phòng tiệc đều nhìn Tống Dịch.

“Mọi người có thể ngồi xe của mình trở về lãnh sự quán.” Tống Dịch nhìn mọi người nói.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Lần lượt bước ra khỏi phòng tiệc, lên xe đã đến để trở về các lãnh sự quán.

Sau khi nói chuyện với Đại sứ Kermirk vài câu, Tống Dịch và Lý Lâm Phong được dẫn đến trước một chiếc xe buýt nhỏ. Lý Lâm Phong kinh ngạc, họ sẽ ngồi chiếc xe này sao? Tống Dịch nói với Lý Lâm Phong: “Đã giao thiệp xong rồi, quân đội Sisby sẽ không làm tổn thương người Trung Quốc, chúng ta còn có thể đến đón họ đi trước. Anh lái xe đến ngã tư đường phía tây đoạn giữa đường Đông. Đây là chiếc xe tôi mượn của Đại sứ Kermirk, có thể ngồi được hai ba chục người. Nếu đông thì cứ chen chúc một chút.”

“Được. Vậy còn anh thì sao?” Lý Lâm Phong hỏi.

“Hiện tại tín hiệu bị chặn rồi, không gọi được cho Đại sứ La, tôi sẽ đến nhà Phó Thủ tướng Sonra một chuyến.” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong hiểu, Tống Dịch muốn đi đón người đứng đầu cơ quan là ngài đại sứ La Ngọc Quang, đích thân đảm bảo an toàn cho ông. Dù sao ngài Phó Thủ tướng cũng khác, không biết có được tự do hành động hay không.

Lý Lâm Phong mở cửa lên xe. Khi cửa xe đóng lại, Tống Dịch nói một câu: “Tô Giang và Thang Lâm chắc cũng ở đó.”

Tống Dịch nói một cách nhẹ nhàng, giống như là tùy ý nói ra. Lý Lâm Phong quay đầu lại, nhìn Tống Dịch từ cửa sổ xe, trịnh trọng nói: “Tôi nhất định sẽ đưa Thang Lâm về an toàn cho anh!” Nói xong hình như mới phản ứng lại đã bỏ sót một người, anh lại bổ sung: “Còn Tô Giang nữa.”

Tống Dịch gật đầu, vẻ mặt như thường.

Lý Lâm Phong lái xe đi xa. Còn Tống Dịch thì lái xe đi đón La Ngọc Quang.

*

Đèn xe xuyên qua màn đêm chiếu tới, tiếng gầm rú của ô tô vang lên, rất nhanh, một chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước quán mì trong con hẻm.

Những người trong quán mì không hiểu chuyện gì, đều không dám nói. Ánh đèn xe chói mắt, Thang Lâm nheo mắt lại, từ biển số xe không nhìn ra là xe của ai.

Cửa xe mở ra, Lý Lâm Phong bước xuống xe.

Thang Lâm và Tô Giang vô cùng kinh ngạc, vội vàng đi tới.

“Bí thư Lý.”

“Bí thư Lý.”

“Tham tán Tống bảo tôi đến đón mọi người.” Lý Lâm Phong nói, “Mau lên xe thôi.”

“Ở đây có hơn hai mươi người Trung Quốc.” Tô Giang nói.

“Còn một số người bị binh sĩ Sisby chặn lại.” Thang Lâm nói.

“Họ ở trên xe rồi.” Lý Lâm Phong nói, “Nhưng, chỉ có thể chở thêm mười người nữa thôi.”

“Ngồi chen chúc được không?” Tô Giang hỏi.

Thật ra trên xe đã không còn chỗ trống, nếu thêm mười người nữa thì sẽ rất chật chội. Lý Lâm Phong nghĩ một lát: “Cứ thử xem.”

Những người trong quán mì nhìn ba người nói chuyện.

Sau khi Lý Lâm Phong nói xong, Thang Lâm và Tô Giang lập tức quay người lại đi đến trước mặt mọi người, dùng tiếng Trung nói: “Mọi người có thể lên xe rồi, trước tiên đến Đại sứ quán của chúng ta.”

Hơn hai mươi người Trung Quốc vô cùng vui mừng, vội vàng chen ra khỏi đám đông lên xe. Những người thuộc các quốc gia khác cũng muốn lên xe theo, Thang Lâm và Tô Giang lớn tiếng nói bằng tiếng Anh: “Chỉ có người Trung Quốc mới được lên xe! Chiếc xe này chỉ có thể chở người Trung Quốc thôi.”

Những người khác thất vọng lùi về quán mì.

Cuối cùng, một chiếc xe, trong số hơn hai mươi người Trung Quốc, vẫn còn bốn người không lên được. Thang Lâm và Tô Giang không lên xe, tức là ngoài hai người họ ra còn có hai người không lên được xe.

“Chỉ có tôi và Thang Lâm là không lên xe thôi. Nhưng, chỉ cần ở đây là an toàn.” Tô Giang nói với Lý Lâm Phong.

Hai người trẻ tuổi không lên được xe cũng nói: “Hai anh chị đi đi, chúng tôi nghe theo anh Tô và cô Thang, cứ ở đây.”

“Thang Lâm, cô lên đi! Thêm cô có một người thôi mà!” Lý Lâm Phong nhìn Thang Lâm.

Thang Lâm nói: “Không cần đâu. Vì an toàn, không cần phải lo cho chúng tôi.”

“Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho Thang Lâm và bọn họ. Có vài người bị thương, phải lái xe nhanh chóng rời khỏi đây.” Tô Giang nói.

Lý Lâm Phong trừng mắt nhìn Tô Giang. Anh đã trịnh trọng nói với Tống Dịch là sẽ đưa Thang Lâm về an toàn, cái tên Tô Giang này ở đây làm loạn cái gì vậy? Nhưng lúc này mọi người đều đang nhìn, Thang Lâm và Tô Giang là người của Đại sứ quán, đương nhiên là phải để những người Trung Quốc khác lên xe trước. Lý Lâm Phong không tiện nói gì, mặt dài ra lái xe đi.

Thang Lâm và Tô Giang vui mừng nhìn chiếc xe đi xa. Những người khác thì lộ vẻ ngưỡng mộ.

Lý Lâm Phong lái xe đến ngã tư đường, nơi đó vẫn còn có binh sĩ. Cấp trên đã sớm dặn dò, xe có biển số này có thể tự do ra vào. Lý Lâm Phong lái xe thuận lợi đi qua chỗ binh sĩ gác, băng qua đường, lái về phía Đại sứ quán Trung Quốc.

Màn đêm ngày càng đậm, không có tiếng xe, cũng không có tiếng bước chân hành quân ầm ầm, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ. Bên trong quán mì nhỏ trong con hẻm, những người không có ai đến đón vẫn căng thẳng thần kinh, bất an. Trong đầu Thang Lâm luôn hiện lên cảnh người đàn ông bị bắn trúng ngã xuống, cô thỉnh thoảng nhắm mắt lại, mày nhíu chặt.

*

Tống Dịch đã đón được La Ngọc Quang. Trở về Đại sứ quán, thấy có mấy chục người Trung Quốc, Tống Dịch biết Lý Lâm Phong đã đón những người Trung Quốc bị mắc kẹt trên đường về rồi.

“Còn người nào bị mắc kẹt không?” Tống Dịch hỏi.

“Còn bốn người nữa.” Lý Lâm Phong nói, “Bao gồm cả Thang Lâm và Tô Giang.” Ngay sau đó, lại nói thêm: “Bây giờ tôi lập tức đi đón họ!”

“Không cần đâu.” Tống Dịch nói. Sau đó, anh lại mở cửa lên xe.

Lý Lâm Phong vội vàng ngồi lên, ngồi vào ghế phụ lái.

Tống Dịch quay đầu nhìn Lý Lâm Phong.

Lý Lâm Phong nói: “Tôi đã nói là sẽ đưa Thang Lâm về an toàn, tôi không muốn thất hứa.”

“Không sao. Tôi tự mình đi đón.” Tống Dịch nói.

Lý Lâm Phong không xuống xe, Tống Dịch không nói gì nữa, khởi động xe, quay đầu, phóng nhanh đi.

*

Đèn xe lại một lần nữa chiếu tới, một chiếc xe nữa dừng lại bên ngoài quán mì trong con hẻm. Tất cả mọi người đều ngẩng cổ nhìn. Thang Lâm dùng tay che bớt ánh đèn chói mắt, còn chưa nhìn rõ là xe gì, thì đã có người mở cửa xe ra. Thang Lâm nhìn thấy, là Lý Lâm Phong. Lý Lâm Phong nhanh chóng đi tới, đứng trước mặt mọi người, nói bằng tiếng Trung: “Mọi người lên xe thôi!”

Lại một bóng dáng từ trên xe bước xuống, nhanh chóng đi đến trước mặt mọi người. Anh dáng người thẳng tắp, đứng ngược sáng, vẫn là vẻ ôn nhuận nho nhã như thường.

Hai người dân Trung Quốc lên xe trước. Tô Giang quay đầu nhìn Thang Lâm một cái, cũng lên xe. Thang Lâm ngẩng đầu nhìn Tống Dịch, vô cùng vui mừng.

“Còn không đi?” Giọng nói trầm thấp mà có sức hút vang lên.

“Vâng, Tham tán Tống.” Thang Lâm cười bước về phía xe.

Tống Dịch đi theo sau Thang Lâm.

Những người trong quán mì một lần nữa ngưỡng mộ nhìn chiếc xe phóng nhanh đi.

*

Trở về Đại sứ quán, Tống Dịch và La Ngọc Quang, Lý Lâm Phong ba người liền mở cuộc họp, nói về chuyện quân đội Sisby đột nhiên xuất hiện.

“Tổng hợp các dấu hiệu cho thấy đây là quân nổi loạn.” Tống Dịch nói.

La Ngọc Quang và Lý Lâm Phong gật đầu.

Sau đó, tin tức được tiết lộ, quả nhiên là quân đội Sisby nổi loạn, thống soái chỉ huy quân đội trước đó đã chết, thay vào đó là một thống soái mới.

Mà Sisby giống như chưa có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, mọi thứ vẫn như cũ. Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Sisby còn phát thiệp mời, muốn tổ chức một buổi chiêu đãi.

Không ai bàn luận về chuyện nổi loạn này nữa.

Chỉ có Thang Lâm là trong đầu không thể quên được cảnh tượng máu me đó. Cô nói với Tống Dịch rằng cô vẫn rất sợ. Tống Dịch nắm tay cô chậm rãi đi trong rừng điều: “Không sao rồi. Hơn nữa em đã làm rất tốt.”

Điện thoại của Tống Dịch reo lên, anh bắt máy, nói: “Vâng, Thang Lâm đây.”

Rồi đưa điện thoại cho Thang Lâm. Là Đại sứ La Ngọc Quang gọi, ông nói với Thang Lâm rằng ông đã để một số tài liệu cần dịch ở văn phòng của cô, cô phải tăng ca một chút, dịch ra càng sớm càng tốt.

Sau khi nghe điện thoại xong Thang Lâm mới phát hiện điện thoại của mình để trên xe rồi. Cô lẩm bẩm: “Sao Đại sứ La lại gọi điện đến điện thoại của anh?”

“Là Bí thư Lý nói với ông ấy là em chắc là đang ở cùng với anh.” Tống Dịch nói.

“Bí thư Lý chỉ biết chúng ta khá thân thiết, chứ không biết rõ mối quan hệ của chúng ta mà!” Thang Lâm nói.

“Em cho rằng anh ta không biết sao?” Tống Dịch cười.

“Anh ta làm sao biết được?”

Tống Dịch nhớ lại lúc quân đội Sisby nổi loạn, Lý Lâm Phong đã trịnh trọng nói với anh: “Tôi nhất định sẽ đưa Thang Lâm về an toàn cho anh!”

Anh cười mà không nói gì.

“Hơn nữa bây giờ ngài Đại sứ cũng đã biết rồi!” Thang Lâm nhíu mày.

“Có lẽ tất cả mọi người đã sớm biết mối quan hệ của chúng ta rồi.” Tống Dịch nói.

“Sao lại thế được?”

“Cho dù là không biết, thì anh nghĩ cũng nên cho mọi người biết rồi.”

Thang Lâm ngẩng đầu: “Em không! Không nói!”

Tống Dịch liếc cô một cái.

Trên đường trở về Đại sứ quán, Tống Dịch gọi một cuộc điện thoại: “Bảo mọi người ra cổng, tôi giao lại một số tình hình hoạt động của Đại sứ quán.”

“Sao lại ra cổng Đại sứ quán?” Thang Lâm hỏi.

“Thời tiết đẹp, lại là cuối tuần, cho mọi người hít thở không khí trong lành, đừng cứ ở mãi trong văn phòng.” Tống Dịch nói.

Đến cổng Đại sứ quán, ngoại trừ La Ngọc Quang, tất cả mọi người đều có mặt.

Thang Lâm xuống xe, Tống Dịch theo sau xuống xe. Anh đi đến bên cạnh Thang Lâm, nắm lấy tay Thang Lâm. Thang Lâm giật mình, nhưng lại không tiện giật tay ra. Còn Tống Dịch thì nhìn mọi người, vẻ mặt tự nhiên nói: “Thiệp mời cho hoạt động của Đại sứ quán lần này in nhiều thêm một chút, danh sách ngày mai đưa cho mọi người. Ngoài ra, có thể chọn nhiều quà tặng hơn một chút.”

“Vâng ạ!” Tô Giang và Trần Đình Đình nói. Vì thiệp mời do Tô Giang phụ trách, còn quà tặng do Trần Đình Đình phụ trách.

“Những việc khác mọi người phải hỗ trợ lẫn nhau.” Tống Dịch lại nói.

“Vâng ạ!” Mọi người đáp. Nhưng ánh mắt của họ đều đổ dồn vào bàn tay của Tống Dịch và Thang Lâm.

“Được rồi, không có việc gì nữa.” Tống Dịch nắm tay Thang Lâm đi vào trong.

Anh chỉ nói mấy việc đó… Thang Lâm chu môi, hơn nữa còn nắm tay cô trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, trong đám đông không biết ai đó hùa theo, lớn tiếng hỏi: “Tham tán Tống, anh và Thang Lâm là có chuyện gì vậy?”

Tống Dịch nắm tay Thang Lâm quay người nhìn mọi người, cười nói: “Không hiểu sao?”

“Không hiểu!”

Tống Dịch: “Tôi là hoa đã có chủ rồi.”

Mọi người cười ha hả.

Khóe miệng Thang Lâm cong lên.

La Ngọc Quang đứng trên bậc thang khu văn phòng, nhìn cảnh tượng này từ xa, trên mặt lộ ra nụ cười hiền từ.

Tống Dịch đã nói với bố mẹ hai bên về chuyện của anh và Thang Lâm. Bố mẹ hai bên ban đầu rất kinh ngạc, sau đó vui mừng khôn xiết, lên kế hoạch tổ chức đám cưới cho họ. Nhưng công việc ngoại giao luôn rất bận, vẫn chưa định được ngày.

Chớp mắt ba năm nhiệm kỳ đã đến, Thang Lâm và Tống Dịch sắp phải rời Sisby.

Thang Lâm nhận được email của bạn thân Vưu Duyệt Thi, Vưu Duyệt Thi cũng sắp về nước rồi, hơn nữa còn về cùng bạn trai cũ. Hứa Kiều và Châu Nam cùng được phái từ phòng phiên dịch đến công tác ở nước ngoài cùng cô cũng sẽ lần lượt rời khỏi quốc gia mà họ công tác. Nghe nói công việc của họ ở các nước sở tại đều làm rất tốt, Hứa Kiều còn được tổng thống nước ngoài trao huân chương. Việc tổng thống một quốc gia trao huân chương cho một người làm phiên dịch là rất hiếm thấy. Thang Lâm nhớ lại những tình cảnh trước đây khi ở cùng Hứa Kiều, biết được năng lực chuyên môn của Hứa Kiều ngày càng lợi hại rồi.

Ngày rời Sisby, Thang Lâm và Tống Dịch đã tham gia buổi lễ thượng cờ cuối cùng của họ ở Sisby. Nhìn lá cờ đỏ năm sao tung bay trong gió, nghĩ về những chuyện đã xảy ra ở Sisby, từ việc các triển lãm hoạt động của Đại sứ quán ban đầu bị hải quan Sisby giữ lại, đến việc cùng Tô Giang đi chặn đường Bộ trưởng Bộ Ngoại giao Sisby, khi chọn địa điểm viện trợ xây bệnh viện gặp mưa bão lớn, ở Pura gặp bão cát suýt mất mạng, Sisby vì đường sắt cao tốc mà thay đổi liên tục, đích thân trải qua quân đội Sisby nổi loạn… Gió mây thay đổi trên trường ngoại giao, gian nan và nguy hiểm, trong lòng cô cảm xúc ngổn ngang. Nhưng dù sao cô cũng đã vượt qua, và sẽ tiếp tục nỗ lực phấn đấu cho sự nghiệp ngoại giao.

Khi lên máy bay trở về nước, Thang Lâm nói với Tống Dịch: “Này, bao giờ thì em mới có thể một mình đi đường ngoại giao vậy?”

“Cách nhanh nhất là kết hôn với anh.”

“Không kết.”

“Miệng thì nói vậy thôi, anh đã đặt ngày rồi.”

———

Tác giả có đôi lời: Hoàn thành chính truyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK