Mà dưới ánh sáng vàng bao phủ này, chẳng những thương thế ở đầu vai của Diệp Trần khép lại với tốc độ rất nhanh, cả người lập tức biến cao hơn rất nhiều, gần khoảng hai mét, thân thể cũng không còn giống như gầy yếu trước đó.
"Lưu ly Kim Thân! Mở!"
Sau một tiếng quát khẽ của Diệp Trần, trên người thế mà xuất hiện đường cong cơ bắp hoàn mỹ tới mức cực hạn, làn da giống như ngọc thạch hoàn mỹ, hơn nữa còn có ánh sáng vàng nhàn nhạt lưu chuyển, thật giống như đột nhiên thoát thai hoán cốt, đắc đạo thành tiên...
Lưu Ly Kim Thân, là một trong rất nhiều võ kỹ mà Diệp Trần học được ở kiếp trước, chẳng qua chỉ được coi là pháp môn phòng ngự loại thấp nhất.
Hết cách rồi, lấy thực lực và lượng chân nguyên bây giờ của hắn, pháp môn quá cường đại, căn bản không có cách nào thi triển ra.
Nhưng cho dù là pháp môn loại thấp nhất của hắn, ở trong Tu Chân giới, cũng là thần công vô số người mơ tới, chứ đừng nói trước mắt chỉ là ở trái đất này.
"Ầm!"
Cùng lúc đó, thanh kiếm khổng lồ màu máu kia, cũng đá giết tới trước mặt.
"Có thể chết dưới một kiếm mạnh nhất của lão phu, ngươi cũng đã đủ để kiêu ngạo!"
Bạch Thiên Hành lấy thân hóa kiếm, nhìn xuống phía dưới này, thiếu niên này để hắn phải ra hết thủ đoạn, ở trong lòng giận dữ hét lên.
Hắn tin tưởng, hắn lấy máu tươi của mình để đánh đổi, thi triển ra một kích mạnh nhất, ở trên đời hiện nay, không có người nào có thể toàn thân lạnh lặn trở ra!
Tuy nhiên,
Sau một lúc, hiện thực lại nặng nề cho hắn một kích.
Mắt thấy thanh kiếm khổng lồ đã giết tới trước mặt, Diệp Trần lại không tránh không né, hơn nữa ngơ ngác đứng tại chỗ không nhúc nhích một chút nào, thậm chí ngay cả một chút ý định ngăn cản cũng không có.
"Khanh!"
Thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu trực tiếp đâm vào trên lồng ngực Diệp Trần, nước biển xung quanh, bị ảnh hưởng còn lại của một kiếm này, đều thi nhau cuộn trào ra, nhưng lúc này Diệp Trần giống như Lưu Ly Kim Cương, vẫn đứng im ở nơi đó, không hề động đậy một chút nào!
Diệp Trần chẳng những được được một kích mạnh nhất của Bạch Thiên Hành, thậm chí lại còn lấy lồng ngực ra để mạnh mẽ chống lại!
"Không!!"
Bạch Thiên Hành thấy cảnh tượng này, lập tức rống lớn một tiếng, quả thực không thể tin được tất mả mọi chuyện đang xảy ra ở trước mặt mình đều là thật.
"Ta không tin!"
Bạch Thiên Hành đã muốn nghi ngờ vào cuộc sống, song chưởng đột nhiên đẩy, hiển nhiên còn muốn buống tay đánh cược một lần nữa.
Tuy nhiên,
Diệp Trần vẫn như cũ không hề động một chút nào, thậm chí lại chậm rãi tiến lên phía trước một bước!
Đồng thời chậm rãi mở miệng,
"Bạch Thiên Hành, thần kỹ mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngọa, trong mắt của ta, không đáng giá nhắc tới!"
"Ầm!"
Sau khi Diệp Trần nói ra lời này, thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu dài hơn mười mét kia, lập tức bị đứt gãy một đoạn!
Sau đó, Diệp Trần lại từ từ bước ra một bước,
"Ngươi tự cho là đã đứng ở điểm cuối cùng của võ đạo, theo suy nghĩ của ta mà nói, ngay cả cánh cửa cũng còn chưa có bước vào!"
"Oanh!"
Thanh kiếm khổng lồ lại đứt gãy một đoạn nữa.
Diệp Trần lấy lồng ngực đỡ lấy mũi của thanh kiếm khổng lồ, mỗi lần bước ra một bước, thanh kiếm không lồ sẽ đứt gãy một đoạn...
"Ầm!" "Ầm!" "Ầm!"
Cuối cùng, Bạch Thiên Hành cũng không nhịn được nữa,
"Bành!"
"Phốc!"
Thanh kiếm khổng lồ màu đỏ như máu trực tiếp sụ đổ, mà Bạch Thiên Hành thì điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ngược ra đằng sau, trong lòng sớm đã kinh hãi vạn phần,
"Trên đời này, tại sao có thể có người cường đại như thế! Chẳng lẽ hắn là thần tiên hạ phàm hay sao?"
Hắn tự nhận, mình đã đứng ở đỉnh cao nhất trên trái đất này, phóng tầm mắt toàn bộ Hoa Hạ, cũng chỏ có Diệp Thiên Ca một người, đủ đề làm đối thủ của hắn, nhưng không có nghĩ tới dưới tay của thiếu niên thần bí trước mắt này, thế mà không chịu được nổi một kích!
Kinh hãi qua đi, trong đầu của Bạch Thiên Hành, bây giờ chỉ còn lại suy nghĩ,
"Trốn!"
Tuy rằng hắn đã suy nghĩ nát óc nhưng cũng không nghĩ ra, trên đời này tại sao có thể có cao thủ biến thái cường đại tới mức này, thế nhưng sự thật đã bày ra ở trước mắt, lấy một kích mạnh nhất của hắn, đều không có cách nào gây khó dễ cho đối phương, nếu như không trốn, hắn nhất định sẽ mất tính mạng ở đây.
Trong chớp mắt, sau khi hiện lên suy nghĩ này, Bạch Thiên Hành không đợi rơi vào trên mặt biển, lập tức song chưởng hướng về phía sau ở dưỡi mạnh mẽ vỗ một cái!
Oanh!
Một bức tường nước cao tới mấy chục mét, ngăn trở đường đi của Diệp Trần, đồng thời Bạch Thiên Hành mượn cỗ phản lực này, người đã lẻn ra ngòi tới vài trăm mét!
"Hưu!"
Cùng lúc đó, trong miệng Bạch Thiên Hành, phát ra một tiếng kêu kỳ lạ.
Mà con ưng khổng lồ luôn luôn bay quanh ở trên đầu kia, nghe được tiếng kêu này, lập tứng hướng Bạch Thiên Hành ở phía dưới lao xuống!
Hóa ra, Bạch Thiên Hành là đang triệu hoán con chim Ưng khổng lồ kia!
Mục đích của Bạch Thiên Hành rất rõ ràng, chỉ cần hắn đạp vào lưng của chim ưng, bay tới chín tầng mây, thực lực đối phương cho dù mạnh hơn nữa, cũng tuyệt đối không có khả năng bay lên cao như thế.
Trong nháy mắt, con chim Ưng khổng lồ kia đã lao xuống tới, cách mặt biển ở độ cao mấy chục mét.
Bạch Thiên Hành lập tức mừng rỡ, lập tức tung người nhảy lên, trực tiếp nhảy tới trên lưng của con chim Ưng khổng lồ kia!
"Đi!"
Bạch Thiên Hành hét lớn một tiếng, chim Ưng khổng lồ kia dường như cảm nhận được trong lòng chủ nhân của mình đang rất gấp rút, lập tức ở trên không lao xẹt qua tạo thành một cái đường cong, lao thẳng lên tận chín tầng mây!
Nhưng mà đúng vào lúc này, Bạch Thiên Hành vốn nên thở dài một hơi, thì trong lòng đột nhiên lại dâng lên một cảm giác cực kỳ không ổn, thế là theo bản năng quay đầu nhìn lại, con ngươi lập tức co rụt lại!
Chỉ thấy, Diệp Trần ở phía dưới đã đuổi theo tới, thân thể đột nhiên nhún xuống, trên mặt biển lập tức xuất hiện một cái hố nhỏ sâu vài chục mét.
Sau đó, Diệp Trần từ trên mặt biển đột nhiên lao vút lên!
"Ầm ầm!"
Mặt biển phía dưới trực tiếp nổ tung, sau đó nhấc lên một cơn sóng biển cực kỳ cường hãn, như là xảy ra sóng thần.
Sau đó, mọi người ở trên xu thuyền cách đó mấy ngàn mét, lập tức thấy được cảnh tượng mà cả đời bọn họ khó có thể quên!
Chỉ thấy, sau khi Diệp Trần từ trên mặt biển lao vút lên, thế mà trong nháy mắt lao lên tới trên không trung vài trăm mét, một lần hành động này vượt qua độ cao của Bạch Thiên Hành và con chim Ưng khổng lồ kia.
"Bành!"
Dưới khí lưu cường đại áp bách lên, mặ nạ màu vàng kim của Diệp Trần, đã bị dư chấn làm vỡ nát!
"Chết đi!"
Lúc này Diệp Trần đã đi tới phía trên Bạch Thiên Hành, mạnh mẽ vỗ xuống một chưởng!
"Không!"
Bạch Thiên Hành lập tức phát ra một tiếng hét không cam lòng, chỉ có thể giơ lên song chưởng đón lấy, sau đó lại giống như nhìn thấy một chuyện càng khủng bố hơn,
"Sao lại thế! Chẳng lẽ ngươi là Diệp Thiên Ca..."
Rất rõ ràng, sau khi nhìn thấy khuôn mặt thật của Diệp Trần, Bạch Thiên Hành đã mơ hồ nhận ra thân thế của hắn.
Đáng tiếc, những nỗi dung tiếp theo trong lời nói của hắn còn chưa ra khỏi cửa miệng, đã bị một chưởng ấn hình bàn tay lo lớn, bao phủ hoàn toàn...
"Bành!"
Bạch Thiên Hành còn có cả con vật cưỡi chim Ưng khổng lồ kia của hắn, trong nháy mắt bị đập thành một đống thịt nát, rơi vào trong nước biển phía dưới, hoàn toàn biến mất không thấy.
Một đời của Kiếm Ma Bạch Thiên Hành, đi chầu ông vải như vậy!
Mà ở phía trên du thuyền, mắt mọi người thấy tất cả cảnh tượng này, cảnh tượng đánh nhau trước đó, sớm đã khiến bọn họ sợ tới tột đỉnh, vào lúc này càng là yên tĩnh như chết.
"Kiếm Ma Bạch Thiên Hành...cứ thế mà chết đi như vậy?"
"Cho dù là Diệp Thiên Ca chiến thần của Hoa Hạ, chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của vị Diệp tiên sinh này a?"
"Đến cùng hắn là người hay là thần?"
"Sau ngày hôm nay, cái tên Diệp Cuồng Tiên, phải vang vọng thiên hạ!"
...
Vào lúc này, mặt trời mọc phía đông vừa đúng lúc từ từ nhô lên, nhìn qua thân ảnh ở xa xa kia, giống như là thân ảnh kia giẫm mặt trời dưới chân, trong mắt mọi người, tất cả đều lộ ra vẻ kính sợ nồng đậm.
Ai nói trên đời không có thần?
Tu luyện võ công tới cảnh giới cao như thế, với thần tiên lại có gì khác nhau sao?
P/S: Ta thích nào, kim phiếu Tử Linh thạch:D, đang bị tụt hứng dịch vì lắm chuyện lặt vặt quá, dịch được tý lại phải làm chuyện khác, bực mình ghê:D