Hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực mừng rỡ, vẻ mặt đâm của Đổng Lực cười nói:
"Được rồi! Ta dùng hẳn một bình Mê Tình Vân Vụ, hai người đó bây giờ chắc là đã sảng khoái đến ngay cả mình là ai cũng không biết!"
"Động thủ!"
Lục Thiếu Khanh lập tức hét lớn một tiếng, trực tiếp đạp ra một cước vào cửa phòng Tô Mạn, mà Đổng Lực làm bộ hô to,
"Bắt kẻ gian dâm á! Mọi người nhanh tới đây xem! Nhanh..."
Đổng Lực vừa mới nói được tới một nữa, đột nhiên một làn sương mù màu tím đập vào mặt, trong nháy mắt bao phủ hắn và Lục Thiếu Khanh vào trong đó.
Hóa ra, Diệp Trần nghe được gian kế của hai người vào trong tai, sớm đã có chuẩn bị, làm sao sẽ trúng quỷ chế của hai tên này?
Lúc Đổng Lực phun Mê Tình Vân Vụ vào, Diệp Trần đã lặng lẽ sử dụng chân nguyên, thu lại những sương mù màu tím kia vào trong lòng bàn tay, một mực chờ hai người xông tới, trực tiếp tung vào mặt của hai người.
Dưới sự kinh hãi của hai người, làm sao có thể phản ứng kịp, lập tức liên tiếp hít vào mấy hơi sương mù màu tím.
Dược lực của Mê Tình Vân Vụ này quả nhiên cực kỳ lợi hại, thần chí của hai người, trong chớp mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Bởi vì lúc trước hai người cố ý muốn thu hút dẫn mọi người tới, cho nên động tĩnh rất lớn, vào lúc này đã có không ít người đang ở trong phòng của mình, vì lòng hiếu kỳ mà thi nhau đi ra, chờ mọi người thấy cảnh tượng ở trong hành lang, tất cả lập tức đều sợ ngây người!
Chỉ thấy, dưới ảnh hưởng của Mê Tình Vâ Vụ, hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, vào lúc này đang ôm nhau, ngay trong hành lang thỏa thích thân mật, hai người chẳng những lột sạch sành sanh quần áo của nhau, hơn nữa trong miệng mở một tiếng lại một tiếng thân yêu, bảo bối các loại gọi loạn lên...
Hình ảnh kia, quả thực không dám nhìn thẳng...
"Chao ôi! Người trẻ tuổi bây giờ, đều đã cởi mở tới loại trình độ này rồi hay sao?"
"Ồ! Vị này không phải là công tử Lục Thiếu Khanh của Lục gia sao? Không nghĩ tới hắn lại là đồng chí!..."
"Khó trách người ta thường nói, nam nhân quá đẹp trai, phần lớn đều là ba tê..."
...
Mọi người nghị luận ầm ĩ, quàn chúng vây xem cũng càng ngày càng nhiều, thậm chí có một số người, đã bắt đầu cầm điện thoại di động lên, ghi hình chụp ảnh.
Hai người Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, dưới tác dụng của Mê Tinh Vân Vụ, đã hoàn toàn đánh mất đi lý trí, căn bản không để ý tới mọi người đang nghi luận, vẫn đang say sưa thân mật.
Lúc này, Tô Mạn cũng đã tỉnh dậy, nhìn thấy cảnh tượng trong hành lang này, đôi mắt đẹp lớn tức trợn lên thật lớn,
"Lục học trưởng hắn...bọn họ đây là...đang làm cái gì vậy trời?"
Diệp Trần âm thầm cười lanh, ung dung mở miệng nói:
"Chị gái, thật không nghĩ tới, hóa ra hai vị học trưởng của chị, vậy mà đều là gay a! Đừng nói, trước đó ẩn giấu thật là tốt! Chà chà!"
Tuy rằng Tô Mạn chưa từng nếm thử chuyện này, nhưng cũng không phải cái gì cũng không biết, sau khi hiểu được, lập tức cảm thấy buồn nôn một trận, trực tiếp chạy vào phòng vệ sinh, nôn lên nôn xuống.
Trong lòng Diệp Trần mừng thầm,
Sau khi trải qua một trận sóng gió, Tô Mạn khẳng định không có khả năng lại có một chút ấn tượng tốt nào với Lục Thiếu Khanh, đây cũng là Lục Thiếu Khanh từ làm tự chịu đi!
Cuối cùng, Lục Thiếu Khanh và Đổng Lực, bị thủ hạ của Vũ gia cưỡng ép tách ra.
Nhưng, tin tức Lục Thiếu Khanh công tử của Lục gia ở thành phố Thiên Hải là gay, bắt đầu lan truyền nhanh chóng ở cao tầng của toàn bộ tỉnh Thiên Nam, thanh danh sau này, xem như hoàn toàn thối.
...
Giữa trưa, du thuyền đã đến bến cảng của thành phố Thiên Hải.
Vẫn luôn từ trên du thuyền cho lúc lên bờ, Tô Man vẫn thỉnh thoảng vẫn nôn khan một hồi, đoán chừng được cảnh tượng trước đó kích thích không nhẹ.
Vồn, Diệp Trần dự đinh trước tiên đưa Tô Mạn về đại học Thiên Hải, sau đó tìm cơ hội tới tìm Lục Thiếu Khanh, một lần hành động diệt trừ đi cái tai họa ngầm này.
Nhưng, Tô Mạn lại nhất định phỉa đưa hắn tới nhà ga, hơn nữa còn muốn tận mắt nhìn thấy hắn leo lên tàu lửa mới yên tâm.
Hết cách rồi, Diệp Trần đành phỉa từ bỏ dự định trước đó, tuy nhiên liên tục khuyên bảo Tô Mạn, sau khi trở lại trường học, nhất định phải cẩn thận nhiều hơn, có chuyện gì phải nhanh chóng gọi điện thoại về cho hắn.
...
Mà cùng lúc đó, ở Vũ gia thành phố Thiên Hải,
"Ầm!"
Một ông lão lông mày gần bạc hết, nặng nề vỗ một cái xuống bàn đá, vậy mà đem đập cái bàn đá trước người hóa thành một đống bột phấn!
"Hừ! Tốt cái tên Diệp Cuồng Tiên! Hắn tự cho là có thể diệt được Bạch Thiên Hành là sẽ không để Vũ gia ta vào mắt sao, thực sự coi mình là vô địch thiên hạ sao?"
Tầng lớp nòng cốt của Vũ gia, đứng ở sau lưng ông lão, trên mặt của tất cả đều đầy vẻ oán giận.
"Lão tổ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Một lão giả cung cung kính kính hỏi.
Vũ Trường Không lão tổ Vũ gia cũng không trả lời ngay, nhíu mày tự đánh giá một lúc, mới chậm rãi nói:
"Xem ra ta phải đích thân đi một chuyến tới Côn Lôn Thánh Tâm các! Chờ trước khi ta chưa có trở về, bất luận kẻ nào của vũ gia đều không được hành động thiếu suy nghĩ, tất cả đều cụp cái đuôi lại làm người cho ta, nghe rõ chưa?"
"Rõ!"
Mọi người vội vàng khom người đồng ý.
Vũ Trường Không đứng dậy, chậm rã đi vào trong sân, nhìn về hướng tây bắc, dường như đang nói một mình,
"Diệp Cuồng Tiên a Diệp Cuồng Tiên, ngươi tự cho là mình bước vào Thánh Cảnh đỉnh phong, là không để Vũ gia ta vào mắt, ngông cuồng không ai sánh nổi, nhưng lại không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, trên đời này so với ngươi lợi hại hơn còn có khối người, chỉ là tồn tại của loại kia, đã không thuộc về một cái thế giới với chúng ta, đã sớm không thèm đi nhúng tay vào chuyện hồng trần mà thôi..."
...
Diệp Trận tự nhiên không biết, vào lúc này Vũ gia thế mà đã bắt đầu bí mật tính kế để đối phó hắn, hắn vào lúc này, đang ngồi ở trên tàu lửa, ngồi ở một vị trí gần với cửa sổ, buồn bực ngán ngẩm thưởng thức phong cảnh dọc đường.
Bởi vì bây giờ là mùa ít khách đi xa, hơn nữa còn là từ một cái thành phố cấp một như Thiên Hải, tiến về một loại thành phố nhỏ loại ba như Vân Châu này, cho nên người ở trên tàu lửa không nhiều, gần như đều là một người chiếm cứ một loạt chỗ ngồi, cả một toa xe của đoàn tàu lửa chẳng qua chỉ có mười mấy người.
Diệp Trần một bên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm phong cảnh, bột bên thì suy nghĩ, khi nào lại quay lại Thiên Hải, đi diệt trừ Lục Thiếu Khanh cái tai họa ngầm này.
Ngay vào lúc này, đột nhiên từ toa phía trước có một cô gái chạy tới, cô gái này ước chừng trên dưới hai mươi tuổi, mặc một cái áo khoác da màu đen, khuôn mặt trái xoan, dáng dấp rất xinh đẹp, nhất là một đôi mắt tròn to, sáng ngời lạ thường, chỉ có điều vào lúc này thần sắc có vẻ bối rối, vừa chạy nhanh, vừa nhìn xung quanh, dường như đang bị người nào đuổi theo.
Đáng tiếc, toa tàu mà Diệp Trần đang ngồi là toa cuối, mà Diệp Trần vừa đúng ngồi ở hàng ghế cuối cùng, sau khi cô gái đó đi tới cạnh Diệp Trần, đã không còn đường lui.
Cùng lúc đó, phía trước toa xe truyền tới một tiếng động, rất hiển nhiên truy binh đã đuổi tới.
Cô gái này thấy thế lập tức khẩn trương, lập tức cởi áo khoác da màu đen trên người, sau đó nhét vào dưới chỗ ngồi, sau đó lấy ra một con dao găm chỉ vào Diệp Trần, quát khẽ:
"Nhanh! Cởi áo khoác trên người ngươi xuống cho ta!"
Diệp Trần lập tức vui vẻ, bởi vì dù sao hắn bây giờ cũng đang rất buồn chán, dứt khoát hết sức phối hợp cởi áo khoác của mình ra, ném cho cô gái xinh đẹp trước mắt này.
Sau khi cô gái xinh đẹp nhận lấy áo khoác của Diệp Trần, lúc này vội vàng mặc lên người mình, sau đó thật nhanh tháo tóc của mình ra trước đó buộc gọn gàng giờ thì làm rối tung mù, sau đó ở bên cạnh Diệp Trần ngồi xuống, hơn nữa ôm chặt lấy cánh tay của hắn, đầu dựa vào trong lồng ngực hắn, làm ra vẻ đang ngủ...
Diệp Trần thì trố mắt lên nhìn, há hốc cả mồm ra...sau đó âm thầm nghĩ, cô gái này thật là manh động a...
- Đạo hữu đọc truyện nên ủng hộ kim phiếu hoặc tự linh thạch nhá nhá nhá...