"Hàn Sấm! Anh bớt ăn nói bậy bạ ở chỗ này đi, đừng nói hai chúng ta không phải cái loại quan hệ như anh nghĩ đó, coi như là có vậy thì anh cũng không có quyền quản tôi nói chuyện cùng ai."
"Tôi sớm đã nới với anh, tôi tuyệt đối sẽ không thích anh, sau này mời anh đừng có tới làm phiền tôi!"
Người đàn ông trẻ tuổi kia tên là Hàn Sấm, nghe được lời này của Tiết Mộng Kỳ thì ngay lập tức giận tím mặt, "Kỳ Kỳ, làm sao em có thể nói chuyện với anh như vậy? Anh là vị hôn thê của em, chuyện này ai cũng biết! Hơn nữa chuyện hôn sự của chúng ta đã được cha mẹ hai bên gia đình đồng ý nhất trí, sớm sẽ định ngày cưới thôi!"
Tiết Mộng Kỳ hừ lạnh một tiếng, "Bọn họ đồng ý là chuyện của bọn họ, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không gả cho anh! Anh hãy từ bỏ cái ý nghĩ này đi!"
"Không! Anh tuyệt đối không từ bỏ chuyện này!"
Hàn Sấm lập tức hét lớn một tiếng.
Diệp Trần không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm gút mắc của hai người bọn họ, đang định trực tiếp rời khỏi.
Không nghĩ tới, lại bị Hàn Sấm chặn ngang ngăn cản đường đi, "Không được đi! Tiểu tử! Có phải bởi vì ngươi mà Kỳ Kỳ mới từ chối ta hay không! Ngươi có biết ta là ai không? Ta cảnh cáo ngươi, sau này không được bén mảng tới gần Kỳ Kỳ, bằng không nếu để cho ta thấy được một lần thì ta đánh ngươi một lần!"
"Đánh ta?"
Diệp Trần lập tức cũng trở nên vui vẻ, trực tiếp hừ nhẹ một tiếng, phát ra một đạo công kích bằng thần niệm.
Bạch bạch bạch!
Ngay lập tức Hàn Sấm như gặp phải sét đánh, cả người không thể không liên tiếp lùi lại bảy tám bước, suýt nữa đặt mông ngã ngồi xuống đất, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
"Ừm?"
Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại.
Tuy rằng vừa rồi hắn chỉ dùng một đạo công kích bằng thần nhiệm yếu ớt, thế nhưng chắc là cũng đủ để đối phương bị thương nặng, không nghĩ tới thế mà tên này có thể cản lại!
"Pháp khí hộ thân sao? Khó trách!"
Thần niệm Diệp Trần quét qua, rất nhanh đã phát hiện ra nguyên nhân.
Hóa ra, trong cổ của Hàn Sấm này có đeo một cái pháp khí hộ thân, ngăn cản giúp hắn một đạo công kích bằng thần niệm kia.
Đương nhiên, nếu như Diệp Trần thật muốn giết Hàn Sấm này thì chỉ là một cái pháp khí hộ thân thì làm sao có khả năng ngăn cản được công kích bằng thần niệm của hắn?
Tuy nhiên, Diệp Trần tự kiềm chế thân phận, một kích không có trọng thương con kiến cỏ này, cũng chẳng thèm tiếp tục xuất thủ, thản nhiên nói:
"Hiện tại cút, bằng không, chết!"
Hàn Sấm kia, còn không có hoàn toàn kịp phản ứng lại từ trong kinh hãi vừa rồi kia, nghe được lời nói lạnh như băng này của Diệp Trần thì lập tức dọa đến toàn thân run lên, sửng sốt không dám phản bác, gần như là hoảng hốt chạy trốn.
"Đây là tình huống gì?"
Mấy người Tiết Mộng Kỳ lập tức đều có vẻ mặt mờ mịt, đồng thời đều nghĩ mãi mà không hiểu, Đại thiếu Hàn gia vẫn luôn ngang ngược càn rỡ, hôm nay thế nào mà lại nhát gan sợ phiền phức như vậy, lại bị thiếu niên mười mấy tuổi này, một lời đuổi, chạy còn nhanh hơn thỏ!
Sau khi Tiết Mộng Kỳ hơi kinh ngạc, trong đôi mắt đẹp lập tức hiện ra thần thái khác thường, "Anh chàng đẹp trai, sao cậu có thể đuổi được tên Hàn Sấm kia vậy? Cậu có biết hắn là ai không? Hắn chính là đại thiếu ăn chơi trác táng bậc nhất tại thành phố Lâm An này cậu có biết không? Cả thành phố Lâm An này ai có thể tránh được hắn thì nhất định không kiếm chuyện dây dưa với hắn. Vậy mà cậu lại đắc tội với hắn như vậy."
Diệp Trần cười nhạt một tiếng, thuận miệng nói:
"Khả năng hắn cảm thấy đánh không lại ta a?"
Tiết Mộng Kỳ chớp chớp đôi mắt đẹp, không thể không nhìn lên trên người Diệp Trần một lần nữa.
Thế nhưng vô luận là cô ta nhìn như thế nào thì người thiếu niên trước mắt này đều so với Hàn Sấm gầy yếu hơn rất nhiều, thực sự nhìn không ra có chỗ thần kỳ nào.
"Mặc kệ thế nào đi nữa thì cậu cũng đã giúp tôi đánh đuổi cái tên gia hỏa đáng ghét kia, tôi vẫn còn phải cám ơn cậu! Như vậy đi, tôi mời cậu ăn cơm, tán gẫu để tỏ lòng biết ơn, cậu thấy thế nào?"
Tiết Mộng Kỳ nói xong, hoàn toàn không cho Diệp Trần cơ hội cự tuyệt, trực tiếp kéo hắn rồi mới kêu gọi mấy người bạn khác của cô ta, hướng đình nghỉ mát đi ra ngoài.
Tuy Diệp Trần đối với ăn cơm thì hoàn toàn không có hứng thú, tuy nhiên suy nghĩ, ngày mai còn phải nhờ đối phương giúp một tay, nếu như không hợp tình hợp lý, cuối cùng thì cũng có chút không tốt cho lắm, thế là không có từ chối.
Chỉ chốc lát, mọi người đã ra khu vực Tây Hồ.
Sau khi trải qua một phen giới thiệu nhau, Diệp Trần đối với bốn cô học sinh nữ trước mắt này cũng hiểu rõ hơn một chút, biết các cô đều là sinh viên khoa Mỹ Thuật trường đại học Đông Giang, thường xuyên mượn cơ hội sưu tầm dân ca để du ngoạn bốn phía.
Ngoài Tiết Mộng Kỳ trước đó ra, ba cô học sinh nữ khác phân biệt gọi là Diêu Manh Manh, Lý Yên và Dư Tiểu Thanh.
"Anh chàng đẹp trai, tôi thấy tuổi tác của cậu còn nhỏ hơn so với chúng tôi, chắc cũng là học sinh chứ? Chắc cũng là đại học Đông Giang?"
Diêu Manh Manh tiến tới trước mặt Diệp Trần cười hì hì hỏi.
"Không phải!"
Diệp Trần thì trực tiếp cứng rắn trả lời một câu, vẻ mặt hững hờ và không còn nói thêm gì nữa.
Diêu Manh Manh ngay lập tức tỏ ra xấu hổ, sau đó trong lòng hiện lên một chút hờn giận.
Tuy dung mạo của cô ta kém hơn so với Tiết Mộng Kỳ, nhưng dù gì cũng có thể coi như là một mỹ nữ, chưa từng bị người nào đối đãi lạnh lùng tới như vậy?
"Anh chàng đẹp trai, cậu là người bản địa ở thành phố Lâm An này sao?"
Dư Tiểu Thanh ở một bên bỗng nhiên cũng bu lại hỏi.
Tuy nhiên, Diệp Trần vẫn lạnh lùng như cũ, "Không phải!"
Dư Tiểu Thanh không cam tâm, vội vàng tiếp tục truy vấn:
"Vậy cậu đến đây làm cái gì?"
"Không có liên quan gì với cô!"
Vẻ mặt của Diệp Trần không vui không buồn, không xen lẫn bất kỳ tâm tình gì.
Dư Tiểu Thanh lập tức tức giận suýt chút nữa thì phun ra một ngụm máu.
Sau khi trò chuyện được một lúc, bốn cô gái lập tức ngừng trò chuyện với Diệp Trần, hơn nữa trong lòng bọn họ cũng thi nhau âm thầm lắc đầu, "Cái tên này thật đúng là có thể làm ra vẻ? Thật sự là uổng cho bề ngoài đẹp mắt như thế!"
Ngay cả Tiết Mộng Kỳ cũng hơi thất vọng, cô ta xuất thân hào môn, từ nhỏ nghe quen tai nhìn quen mắt, rất biết cách nhìn người.
Vốn là, trực giác của cô nói với chính mình rằng thân phận của người thiếu niên trước mắt này chắc là không đơn giản.
Thế nhưng sau khi trải qua giao lưu một phen thì cô ta phát hiện, thiếu niên này làm người chất phác, không giỏi trong cách nói chuyện, EQ cực thấp, vô cùng cuồng ngạo, dường như không để ai vào trong mắt và cậu ta không quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Căn cứ kinh nghiệm cô ta nhìn người trước kia, dạng người này, hoặc là người đứng ở một vị trí cao nào đó, đã thành thói quen nhìn xuống người khác.
Hoặc chính là loại kia, cố ý giả vờ là cao thâm, con nít chưa mọc lông giả bộ đóng vai khốc!
Mà kết hợp với tuổi tác của Diệp Trần đến xem thì khả năng thứ nhất gần như là không.
Phải biết, càng là loại công tử của đại gia tộc, từ nhỏ đã được tiếp thụ giáo dục một cách tốt nhất, thì càng biết cách nói chuyện, đối nhân xử thế đều rất bình tĩnh.
Tuyệt đối sẽ không giống như người thiếu niên ở trước mắt này, hoàn toàn là một bộ dáng vẻ không dính khói lửa bụi trần, coi người khác là thành không khí, vài phút là có thể làm tức chết người ta.
Trong lúc nhất thời, Tiết Mộng Kỳ lập tức có chút hối hận vì đã đáp ứng mang thiếu niên này cùng đi Bắc Cực du ngoạn.
Ngay vào lúc bầu không khí có chút xấu hổ, Lý Yên ở một bên bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Sau khi nghe điện thoại xong, Lý Yên lộ ra vẻ mặt hưng phấn nói:
"Tin tức tốt! Bạn trai tôi nói, bên câu lạc bộ tư nhân Hồng Diệp kia, vào buổi tối hôm nay có một buổi gặp gỡ, chẳng những toàn bộ thế hệ trẻ tuổi của các đại gia tộc của thành phố Lâm An đều có mặt, ngay cả công tử tiểu như nhà giàu khắp nơi trên cả nước cũng đều có rất nhiều người tới, các ngươi có hứng thú tham gia không?"
Diêu Manh Manh và Dư Tiểu Thanh mới vừa bị thái độ lạnh lùng của Diệp Trần làm tổn thương không nhẹ, trong lòng đang kìm nén bực bội, nghe được tin tức này thì ngay lập tức hết sức vui mừng.
"Quá tốt rồi! Chỗ đó chắc chắn có rất nhiều anh chàng đẹp trai nhà giàu đi!"
Diêu Manh Manh nói đến đây, cố lý liếc qua Diệp Trần ở bên cạnh, đáy mắt hiện lên vẻ khinh bỉ.
Dưới cái nhìn của nàng, đừng nhìn vào cách ăn mặc dạng chó hình người của Diệp Trần, thật ra thì hoàn toàn chính là một tên ngông cuồng tự tại thích làm ra vẻ, so với những anh chàng đẹp trai lắm tiền kia thì căn bản không có cách nào so sánh được.
P/S: ta thích nào...C1. Đợt này bệnh tật đầy mình, hết sốt thì viêm phế quản h đau răng không đỡ nổi haizzz