Mười năm cuối cùng trên đia cầu ở kiếp trước, lòng Diệp Trần mang một mối thú lớn, mỗi ngày đều sống trong cừu hận, cũng chỉ có lúc thi hành nhiệm vụ cùng với Mân Côi mới có thể cảm nhận được có chút khoái hoạt.
"Thứ nhất, tôi đối với cô không có ý gì!"
"Thứ hai, đây chính là cô mặt dày mày dạn muốn đi theo tôi, tôi cũng không có ép cô!"
"Thứ ba, cô muốn đi theo tôi cũng được, nhưng sau này nhất định phải nghe theo sự sắp xếp của tôi!"
Diệp Trần nhìn qua Mân Côi đang vụng về diễn kỹ mà cố nén ý cười, chậm rãi mở miệng nói.
Sau khi Mân Côi nghe xong thì lập tức nhếch miệng, "Được được! Anh lợi hại! Tôi sợ anh á! Tất cả nghe theo anh là được chứ gì?"
Diệp Trần mỉm cười nhịn không được chế nhạo nói:
"Đáp ứng thống khoái như vậy, không sợ ta bán đứng ngươi đi sao?"
Mân Côi nhún vai, mặt mũi tràn đầy vẻ không quan tâm nói:
"Dù sao thì cái mạng này của tôi cũng là do anh cứu, tùy anh xử trí đi!"
...
Rất nhanh, Diệp Trần mang theo Mân Côi trực tiếp đạp không mà đi, một đường hướng phía tây lao đi vùn vụt
Lấy tốc độ của Diệp Trần bây giờ có thể dễ dàng đạt tới gấp mười lần vận tốc âm thanh, vượt ngang qua toàn bộ Thái Bình Dương chẳng qua cũng chỉ là chuyện mấy giờ.
Nửa ngày sau, hai người cũng đã tới đại lục Hoa Hạ.
Lúc này Hoa Hạ chính vào rạng sáng, Diệp Trần tốc độ không giảm mang theo Mân Côi rất nhanh tiến vào cảnh nội tỉnh Thiên Nam.
Trong nháy mắt, thành phố Vân Châu đã ở gần ngay trước mắt.
Lúc này Diệp Trần mới mang theo Mân Côi từ trên vạn dặm không trung hạ xuống, rơi xuống gần Hắc Sâm Lâm.
Lúc trước Diệp Trần rời khỏi Hoa Hạ đã từng dặn dò qua Sở Phi Yên, những ngày này chính mình không có ở đây thì cố gắng đợi ở bên trong Cuồng Tiên môn.
Ở nơi này trước khi đi Diệp Trần đã bày ra mấy chục đạo cấm chế cùng với hộ sơn đại trận, huyễn trận, Tụ Linh trận, các loại trận pháp cường đại, ngay cả cao thủ cấp bậc Nhân Tiên cũng không có cách nào xông vào.
"Nhà anh không phải ở trong thành phố sao? Dẫn tôi tới đây làm cái gì vậy? Không phải anh muốn làm chuyện gì xấu đối với tôi chứ?"
Mân Côi vừa nói, đôi mắt đẹp trừng một cái, hai tay ôm ở trước ngực, mặt mũi đầy vẻ cảnh giác.
Khóe miệng Diệp Trần giật giật, lập tức bó tay rồi,trực tiếp gõ ở trên trán của Mân Côi một cái, tức giận nói:
"Sự tưởng tượng của cô thật đúng là rất phong phú a! Nếu như tôi muốn làm chuyện gì với cô thì thực tiếp làm là được, cần gì phải khó khăn như vậy?
"Đằng trước chính là chỗ Cuồng Tiên môn của ta!"
Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp đi vào bên trong.
"Cuồng Tiên môn?"
Mân Côi xoa xoa đầu của mình rồi lập tức nhanh chân bước theo, một mặt tò mò mà hỏi:
"Tôi đối với mỗi một loại tổ chức thế lực lớn ở trên toàn thế giới cũng coi như có thể nói là rõ như lòng bàn tay, Cuồng Tiên Môn là gì? Tại sao tôi chưa từng nghe nói qua về cái thế lực này?"
Diệp Trần cười nhạt một tiếng,
"Đây là trước đó không lâu ta vừa mới thành lập một môn phái tu chân, cô tự nhiên là không biết!"
"Môn phái tu chân?"
Mân Côi lập tức càng thêm choáng váng, "Này, Diệp Trần không phải là anh đọc nhiều truyện thể loại tiểu thuyết huyền huyễn đó chứ? Lại còn tông môn tu chân? Anh cho rằng chính mình là thần tiên sao?"
Diệp Trần bước chân không ngừng, thản nhiên nói:
"So với những người bình thường như các cô thì nói ta là thần tiên cũng không quá đáng!"
Mân Côi lập tức tức giận đến không chịu được, "Anh còn dám tự kỷ tới như vậy sao? Tôi dám đánh cược, cái tiên môn này của các anh, chắc chắn một tên đệ tử cũng không có!"
Mân Côi vừa mới nói lời này xong thì ở trong rừng cây phía trước đột nhiên truyền đến một trận âm thanh xao động.
Sau đó, một đám người lao về phía hai người, ít cũng có mấy chục người, hơn nữa khí thế trên người của mỗi người đều không yếu, nhanh chóng bao vây hai người vào giữa.
"Hai người các ngươi là ai? Biết nơi này là nơi nào không?"
Sau khi đám người này lao ra thì trực tiếp quát lạnh đối với hai người.
Diệp Trần nhìn mọi người xung quanh một vòng, hắn nhận ra không biết một ai, lông mày không thể không hơi nhiu lại, trong lòng âm thầm kỳ quái, thản nhiên nói:
"Các ngươi lại là ai?"
Trong đám người có một người đàn ông trung niên khí thế khá là không tệ, lãnh đạm nói:
"Hai đứa bé nhà ngươi nghe cho kỹ! Chúng ta chính là đệ tử ngoại môn của Cuồng Tiên môn, chuyên môn phụ trách thanh lý những người không có phận sự!"
"Hai người các ngươi cũng là tới bái sư phải không? Tư chất giống như các ngươi là không thể nào tiến vào Cuồng Tiên môn, vẫn là không cần phải lãng phí thời gian ở đây, nhanh nhanh cút đi!"
"Ngoại môn đệ tử? Bái sư?"
Diệp Trần lập tức ngây ngẩn cả người, "Cuồng Tiên môn lúc nào có đệ tử ngoại môn? Làm sao ta không biết?"
Theo lý thuyết không có sự cho phép của hắn, đệ tử trong môn phái hẳn là không tự tiện làm chủ, tùy tiện chiêu thu đệ tử mới đúng a!
Sắc mặt của đám người kia lập tức thi nhau hơi đổi một chút, lộ ra vẻ có chút chột dạ, mà người đàn ông trung niên kia thì trừng hai mắt một cái, quát:
"Bảo ngươi cút thì ngươi cút! Làm sao lại nói nhảm nhiều như vậy? Nếu như không cút, gốc cây này sẽ là tấm gương của các ngươi!"
Nói xong, người đàn ông trung niên này bỗng nhiên hướng về phía một cây đại thụ bên cạnh, đánh ra một quyền vào trong không khí:
"Bành!"
Thân cây đại thị bằng một người ôm kia lại bị người đàn ông trung niên này cách không một quyền trực tiếp đánh thành hai đoạn!
"Hay!"
"Quyền pháp tốt!"
"Không hổ là một trong những mãnh hổ của vùng A Lạp Tư Gia!"
"Công lực của Lâm đại sư lại có chỗ tiến bộ! Chắc là chẳng mấy chốc sẽ bước vào Thần Cảnh đi!"
...
Những người ở xung quanh lập tức thi nhau lớn tiếng khen hay.
Nghe được tiếng nghị luận của mọi người, Mân Côi lập tức biến sắc, thất thanh nói:
"Ngươi chính là Lâm Mãnh được gọi là mãnh hổ của vùng A Lạp Tư Gia? Trên bảng sát thủ của thế giới xếp hạng thứ tám sao?"
Hóa ra Lâm Mãnh này cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới sát thủ, nghe nói một thân công phu khổ luyện xuất thần nhập hóa, có khả năng cứng rắn chống đỡ đạn pháo!
Ở trên bảng xếp hạng sát thủ thế giới, vẫn luôn được xếp vào mười vị trí đầu, là thần tượng của vô số sát thủ!
Bản thân Mân Côi vốn cũng là sát thủ cho nên cô ta tự nhiên cũng biết về hắn.
Không nghĩ tới, nghe được lời này của Mân Côi thì mọi người nhất thời thi nhau cười lên ha hả:
"Mỹ nữ, cô cũng có mấy phần kiến thức đó! Chỉ có điều, đây đã là chuyện cũ ngày nào rồi á! Lâm đại sư của chúng ta bây giờ sớm đã đứng vào hàng xếp hạng thứ tư trên bảng vị sát thủ thế giới a!"
"Nếu đã biết uy danh của Lâm đại sư, còn không tranh thủ thời gian nhanh chóng lui lại?"
"Ngay cả Lâm đại sư ở Cuồng Tiên môn cũng chỉ có thể đành phải làm đệ tử ngoại môn, ngươi cảm thấy các ngươi có hy vọng bái nhập vào Cuồng Tiên môn sao?"
"Còn không nhanh cút đi!"
...
Nghe được tiếp la hét của mọi người, không chỉ Mân Côi nghe tới choáng váng mà ngay cả Diệp Trần trong thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng lại.
Hắn lại làm sao biết được rằng, từ một tháng trước hắn lấy sức một mình mình diệt mấy vạn quân đội Mỹ quốc, một cước giẫm quốc gia mạnh nhất thế giới dưới chân.
Sau khi việc này ở trên mạng xôn xao truyền đi, tu tiên giả đã ngay lập tức trở thành chủ đề nóng bỏng nhất, thậm chí ở trên toàn cầu đều nhấc lên một làn sóng tìm hiểu về tu tiên!
Từ đó về sau, gần như mỗi ngày đều có hàng vạn người đến Cuồng Tiên môn, hy vọng có thể bái nhập vào làm môn hạ để được học tập phương pháp tu tiên.
Tuy nhiên, Diệp Trần không ở trong môn, mấy người Sở Phi Yên cũng không dám tùy ý làm chủ, chiêu thu đệ tử, cho nên chỉ có thể cự tuyệt tất cả mọi người ở bên ngoài cửa.
Một số người đợi khoảng thời gian hơn một tháng thì tự biết không có hy vọng bái sư nên thức thời ngoan ngoãn rời khỏi.
Mà mấy người Lâm Mãnh trước mắt này thì là ở một nhóm người cuồng nhiệt nhất ở trong đó.
Những người này ở đây sau khi xông vào sơn môn không có kết quả thì dứt khoát trú đóng ở lối vào, phàm là gặp được người đến đây bái sư thì giả mạo làm đệ tử ngoại môn đuổi hết tất cả những người đó đi.
P/S: Ta thích nào....chương 1