Không ai từng nghĩ tới, thế cục phát triển thay đổi trong nháy mắt như thế, trước một lúc Hà Tiến còn đắc chí vừa lòng, giống như là nắm trong tay toàn bộ Vân Châu, sau một lúc trở thành chó mất chủ, hơn nữa trộm gà không thành còn mất nắm thóc, ngược lại chính mình mất đi một nửa sản nghiệp, chật vật không chịu nổi trốn về Lâm Châu.
Mà người làm chủ thay đổi toàn bộ thế cục, lại là một thiếu niên chỉ có mười mấy tuổi!
...
Tin tức Diệp Trần một quyền đánh bại Vu Thành Hùng, chiếm một nửa gia sản của Hà Tiến, như là một cơn lốc, truyền đến trong tai các vị lão đại ở Vân Châu.
Nhất là những đại lão đã ký kết qua hợp đồng với Hà gia kia, sau khi nghe được tin này, lập tức hối hận không thôi, thật hối hận chính mình lúc đó không có kiên trì, thấy phong thái cường giả của vị thiếu niên này.
Tuy nhiên rất nhanh, sau khi nhiều đại lão sau khi kịp phản ứng, trong lòng gần như là không hẹn mà toát ra cùng một cái ý nghĩ:
Nhân vật thiền tiên như thế, sau này nhất định phải tận lực giao hảo!
...
Mà vào lúc này, ở Lâm gia,
Sau khi Lầm Thế Kiêu từ lầu Vọng Giang trở về, trực tiếp triệu tập hội nghị gia tộc, mọi người nhốt ở trong phòng, trọn vẹn thương nghị hơn hai giờ cũng chưa hề đi ra.
Tuy rằng bởi vì Lâm Thế Kiêu xếp hàng tương đối nhanh, người đầu tiên đứng ra ký kết hiệp ước có phần uất ức kia, cho nên tổn thất nhỏ nhất, nhưng cuối cùng vẫn là trôi mất gần một nửa gia sản, hơn nữa, sau này Ha gia làm chủ Vân Châu, con đường phát triển sau này tự nhiên cần phải làm ra điều chỉnh.
Thẳng đến lúc hội nghị kết thúc, Lâm Thế Kiêu vẫn không quên liên tục cường điệu nói:
"Sau này tất cả mọi người Lâm gia ta, phải nhớ kỹ một điểm quan trọng, hàng vạn hàng nghìn lần không nên xảy ra bất kỳ xung đột nào với Hà gia, một khi xảy ra xung đột, quan trọng nhất phải hạ thấp tư thái, tuyệt đối không thể làm kẻ địch của Hà gia!"
Mọi người Lâm gia nghe được điều này, vẻ mặt mọi người lập tức vô cùng khó coi, Lâm An Nhiên trước đó xảy ra xung đột với Diệp Trần, nhịn không được mở miệng nói:
"Ông nội, coi như phía sau Hà gia có một tên tông sư Hóa Kình, chúng ta cũng không thể sợ thành ra như vậy a?"
"Ba!"
Lâm Thế Kiêu lập tức vỗ bàn một cái, sau đó mắng,
"Ngươi biết cái gì! Đó là ngươi căn bản không biết, tông sư Hóa Kình có sự tồn tại kinh khủng tới cỡ nào! Ngươi biết ta trước đó ở lầu Vọng Giang thấy những gì sao? Lưu Mặt Thẹo tức Lưu Tồn Nghĩa, bị vị tông sư Hóa Kình kia, một cưởng đập nát! Thậm chí ngay cả xương cốt đều không còn lại gì!!!"
"Cái gì!"
Đám tiểu bối Lâm gia, nghe được điều này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn, tiếp theo chính là vô cùng nghi ngờ.
"Một chưởng đánh bại một người? Trên đời này tại sao lại cso thể có loại người lợi hại như thế?"
"Ông nội có phải có chút phóng đại hay không?"
"Ta cũng đã gặp không ít võ giả nội kình, bọn họ tuy rằng so với người bình thường lợi hại chút, nhưng cũng không lợi hại đến loại trình độ kia a?"
...
"Khụ khụ!"
Một người đàn ông trung niên dáng vẻ uy nghiêm, bỗng nhiên nặng nề ho khan hai tiếng, chúng tiểu bối Lâm gia trong nháy mắt yên tĩnh trở lại, đây là con trai cả của Lâm Thế Kiêu Lâm Cương, từ trước đến nay ăn nói có ý tứ, luôn uy nghiêm với tiểu bối trong nhà, thậm chí đã vượt qua Lâm Thế Kiêu.
Lâm Cương thấy mọi người yên tĩnh trở lại, mới chậm rãi nói:
"Ở hậu viện Lâm gia chúng ta có một hồ nước hình dạng bàn tay kia, các ngươi đều thấy chứ?"
Chúng tiểu bối của Lâm gia lập tức đều có vẻ mặt mờ mịt, không biết tại sao Lâm Cương bỗng nhiên đề cập tới vấn đề này.
Mà Lâm gia thế hệ trước nghe được điều này, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi lớn, giống như nhớ lại chuyện gì đó kinh khủng.
Chỉ nghe thấy, Lâm Cương tiếp tục nói:
"Nếu như ta nói cho các ngươi biết, cái hồ nước kia không phải là do Lâm gia chúng ta cố ý tìm người đào ra, mà là được một vị tông sư Hóa Kình tới từ Kinh Đô, vỗ ra một chưởng, các ngươi có cảm tưởng gì?"
"Cái gì!"
Chúng tiểu bối của Lâm gia nghe được điều này, lập tức hai mắt trợn lên thật lớn, kinh ngạc nói không nên lời.
Hồ nước hình bàn tay ở hậu viện kia, rộng khoảng chừng vài chục thước, dài mấy chục thước, sâu tới ba bốn mét!
Bọn họ vẫn cho là, đó là trong nhà cố ý tìm người tới đào thành cái dạng này, hoặc là thiên nhiên hình thành kỳ quan, nhưng xưa nay không nghĩ tới, lại là được người vỗ ra một chưởng mà tạo thành!
Đó cần phải có lực lượng lớn tới mức nào!
Nếu như một chưởng mãnh liệt như vậy, vỗ vào trên người một người, vậy không phải trực tiếp đánh bại sao?
"Tê ~ "
Vừa nghĩ đến đây, mọi người nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, rốt cuộc không ai dám nói năng lung tung.
"Hà gia có nhân vật khủng bố như thế làm chỗ dựa, vậy sau này chẳng lẽ có thể xông pha ở Vân Châu?"
Không biết ai nhỏ giọng thầm thì một câu.
"Không sai!"
Lâm Thế Kiêu nghiêm sắc mặt, tiếp lời nói:
"Tuy nhiên theo ta được biết, Hà Tiến và vị Vu tông sư Vu Thành Hùng kia có quan hệ với nhau cũng không tính là quá thân mật, hai người bất quá là đang lợi dụng lẫn nhau mà thôi! Nếu như sau này chúng ta có thể nghĩ biện pháp, đạt được sự ưu ái của vị Vu tông sư kia, đến lúc đó tự nhiên không cần phải kiêng kị Hà gia..."
Lâm Thế Kiêu nói đến đây, trong đôi mắt già nua, hiện ra vẻ nộng đậm cực nóng, đang muốn tiếp tục nói, lúc này cửa phòng đột nhiên được người đẩy ra, một người đàn ông trung niên đeo kính, thở hồng hộc lao vọt vào,
"Lão gia, xảy ra chuyện lớn!"
Lâm Thế Kiêu không thể không nhíu mày, có chút không vui nói:
"Tiểu Lưu, chuyện gì mà bối rối như vậy? Không thấy được ta đang họp sao?"
Tiểu Lưu một tay vịn eo, mạnh mẽ nuốt nước miếng một cái, mới nói:
"Lão gia, lầu Vọng Giang bên kia truyền tới tin tức, vụ Vu tông sư phía sau Hà gia kia, chết!"
"Cái gì!"
Nghe được tin tức này, tất cả mọi người của Lâm gia nhất thời đều trợn trờn mắt, vừa rồi Lâm Thế Kiêu và Lâm Cương còn đang nói, tông sư Hóa Kình có bao nhiêu trâu bò, làm sao chỉ chớp mắt đã chết rồi?
Lâm Thế Kiêu càng là giật mình một lúc, sau đó đứng lên,
"Điều này sao có thể? Vị Vu tông sư kia thế nhưng có tu vi Hóa Kình đại thành, theo tin tức trước đó ta đạt được, cho dù là đứng ở bên trong hàng ngũ tông sư Hóa Kình, cũng là sự tồn tại cực mạnh, làm sao đột nhiên lại chết rồi?"
Người đàn ông trung niên gọi tiểu Lưu, vẻ mặt cười khổ nói:
"Lão gia, tin tức này vô cùng chính xác a! Bây giờ toàn bộ thượng tầng Vân Châu đều đang đồn, nói vị Vu tông sư kia, bị Diệp tông sư phía sau Tào Tứ gia một quyền đánh bại, Diệp tông sư chẳng những loại bỏ hợp đồng mà nhiều đại lão đã ký với Hà gia trước đó, còn chiếm một nửa gia sản của Hà gia ở Lâm Châu..."
Không đợi tiểu Lưu nói hết lời, Lâm Thế Kiêu trừng hai mắt một cái,
"Ngươi vừa mới nói cái gì? Vi Vu tông sư kia, là bị Diệp tông sư phía sau Tào Khôn giết chết? Điều này sao có thể!"
Từ ngày ấy, sàn đấm bốc dưới lòng đất của Tào Khôn, xuất hiện bóng dáng của tông sư Hóa Kình về sau, Lâm gia vẫn luôn đang điều tra tin tức về vị tông sư phía sau Tào Khôn kia, tuy rằng từ đầu tới cuối không thể tra được thân phận chính xác của người này, nhưng là có một chút Lâm Thế Kiêu gần như có thể xác định, vị Diệp tông sư theo như lời đồn này, hẳn là tuổi không lớn lắm, tuy rằng tương lai tiềm lực rất lớn, nhưng thực lực trước mắt ở bên trong hàng ngũ tông sư Hóa Kình, chắc là ở vào vị trí hạng chót.
Cho nên giờ phút này nghe được tin tức này của tiểu Lưu, Lâm Thế Kiêu gần như theo bản năng cảm thấy không có khả năng.
Tiểu Lưu cười khổ lần nữa,
"Việc này vô cùng chính xác, thuộc hạ cho dù có thêm mười cái lá gan, cũng không dám lừa gạt ngài a!"
Lâm Thế Kiêu lắc đầu, vẫn chưa tin, vội vàng cầm lấy điện thoại ở một bên, tiên tiếp bấm máy gọi điện thoại cho mấy vị lão đại ở Vân Châu, cuồi cùng nhận được phản hồi, cùng với những gì tiểu Lưu nói cơ bản là không khác nhau mấy.
"Phù phù!"
Sau khi xác nhận tin tức này, cả người Lâm Thế Kiêu nhất thời như là hư thoát, đặt mông ngã ngồi ở trên ghế thái sư, vẻ mặt trắng bệch, lầm bẩm nói:
"Tào gia! Đường gia! Tất cả rõ ràng đều đã quen vị Diệp tông sư này từ rất sớm, vì sao duy chỉ có Lâm gia ta..."
P/S: Ta thích nào ;)), truyện quá rung động lòng người a. Ngày hôm nay đã mười chương, tối nay ăn cơm xnog dịch tiếp, hy vọng mọi người ủng hộ nhiệt tình, thi thoảng ra bình luận truyện chút chứ nhỉ ^^