Hương Diệp nhìn về phía Tiêu Cẩm, trong mắt mang theo một tia khẩn khoản, cô biết hôm nay hắn tới đây vì muốn đối phó với Ngọc Sanh Hàn, nhưng mà, cô nhất định phải nhờ sự giúp đỡ từ hắn.
Tiêu Cẩm nhìn vẻ trong trẻo dịu dàng bất đắc dĩ trong mắt Hương Diệp, giống như tự giễu cười lên một tiếng, đón lấy ngân châm trong tay cô, chọc vào tay mình, máu rơi vào trong nước, hòa làm một thể.
Tiếng reo vui mừng của các đại thần chằng lọt vào tai, tiếng như thở phào nhẹ nhõm của Nhiễm Thái hậu cũng chẳng lọt vào tai, trong mắt Ngọc Sanh Hàn chỉ có cô, chỉ nghe thấy cô, nhàn nhạt lơ đãng buông một câu.
“Hoàng thượng, nô tì vô năng, không thể đứng đầu Hậu cung.”
Ngọc Sanh Hàn nhìn thẳng vào cô, khẽ ghé lại gần bên tai cô, dùng giọng nói chỉ đủ để hai người nghe thấy cảnh cáo cô, “Tốt nhất em câm miệng cho anh, nếu không anh sẽ bóp chết em trước.” Hắn thật sự rất muốn bóp chết cô, rõ ràng cô biết, làm vậy hắn không những không vui vẻ, mà còn tức chết đi!
Tần Hương Diệp, lúc nào cũng thích chọc giận hắn như vậy.
“Uy hiếp?” Hương Diệp nhíu mày, trong mắt chứa đầy khinh thường, Ngọc Sanh Hàn hừ một tiếng, “Đúng.”
Hương Diệp xoay đầu, tạo khoảng cách giữa hai người, Ngọc Sanh Hàn cầm lấy bàn tay cô, níu chặt, thấp giọng nói, “Tự anh có thể giải quyết.”
Hương Diệp im lặng không nói, khẽ lui lại mấy bước, cúi đầu không nói thêm câu nào, thật ra thì, muốn ngăn lại miệng lưỡi thế gian, chỉ một chiêu chích máu đã đủ rõ ràng rồi, về chuyện mất trí nhớ cũng không cần cô đến gánh. Chẳng qua là hôm nay, vì có chuyện này, cô mới rõ hận ý trong lòng Tiêu Cẩm dành cho Ngọc Sanh Hàn, một Tiêu Cẩm như vậy khiến cho cô thấy sợ.
Một Tiêu Cẩm ôn hòa lương thiện trong quá khứ như vậy, cô sao có thể không để ý được?
Nếu chuyện do cô mà thành, thì cô có trách nhiệm phải chấm dứt nó.
Nhìn Ngọc Sanh Hàn, đáy mắt Hương Diệp có một nụ cười ấm áp, thật ra thì, rời đi vào lúc này cô rất yên tâm, không có cô, Ngọc Sanh Hàn vẫn có thể đề ra kế hoạch to lớn, không có cô, hắn vẫn có thể sống tốt trong hoàng cung này…
Mặc dù, cô vừa mới bắt đầu thích hắn, mặc dù, cô vừa mới có ý định ở bên cạnh hắn.
Chẳng qua là, thôi đi.
“Hoàng thượng, Tần Hương Diệp dối vua lừa dưới, giờ không thể đảm đương vị trí Hoàng hậu.” Tân Yến Bình đột nhiên chạy ra, quỳ trước mặt Ngọc Sanh Hàn, trừng Hương Diệp một cái, lại quay sang Nhiễm Thái Hậu, “Thái hậu, người nói một lời đi.”
Nhiễm Thái hậu nhìn Tân Yến Bình, lại nhìn Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp đang đứng dưới sảnh, sắc mặt căng thẳng, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy tiếng gầm giận dữ của Tần Khê, “Tân Yến Bình! Ta thấy ngươi đủ rồi đấy!”
Mọi người quay đầu, đã thấy vẻ mặt tái giận khó thấy được của Tần Khê, bộ dáng kia, khác hắn với vẻ hời hợt lúc trước, khiến cho Tân Yến Bình ngẩn người, sao hai huynh muội nhà này hôm nay đều có thái độ khác thường như vậy?
“Ngọc Khê Hầu, ngươi làm gì mà lại quát ta?!” Cô ta dù gì cũng từng là Bình Phi, sao có thể để người ta tùy ý quát tháo.
“Sao ta không thể quát?! Ngươi bây giờ chẳng qua chỉ là một tiểu thư nhà quan, sao dám ở đây nghị luận về đấng mẫu nghi đường đường của một nước?” Tần Khê đã sớm ngứa mắt cô ả, một người phụ nữ, chanh chua đanh đá, nhìn mà khiến người ta phát ghét.
Hương Nại Nhi nhìn bộ dạng kia của Tần Khê, mắt sáng lên, Tần Khê như vậy nhìn qua lại quyến rũ bất ngờ, cô nàng nắm tay khua khua về phía Tần Khê, ý tứ là, cho dù có đánh cô ta, cô cũng đồng ý một trăm lần!
Tần Khê nhìn Hương Nại Nhi vừa khua nắm đấm vừa nháy mắt, trên mặt thoáng qua vẻ xấu hổ, cô nhóc nhà cô nghĩ đơn giản quá đấy, đường đường là con gái của Đại tướng quân, cô nói đánh là đánh được chắc, cha người ta vẫn còn đang nhìn chòng chọc bên cạnh kia kìa