Hương Diệp nhìn Quan Niệm Nhã đang ngồi một bên, hỏi, “Ngươi biết dùng nhạc cụ không?”
Quan Niệm Nhã nhìn nàng, sợ run một lúc lâu, vẫn lắc đầu một cái, thấy dáng vẻ hòa hợp vô cùng của nàng ta và Hoàng thượng, lòng có chút buồn bực, nhưng không sao hận nổi nàng ta.
Một buổi chiều, vừa mở tiệc nướng, lại phổ nhạc tại chỗ, không lâu sau, sắc trời dần dần tối, mấy người chia nhạc cụ xong, đi ra khỏi Thi Ngưng điện, đã thấy bộ liễn* của Thái hậu từ xa đang tới.
* Kiệu ngồi, cái loại chỉ có cái ghế cắm thêm cái lọng che trên đầu, dưới chân có thêm mấy cái cán để người ta khiêng đi á.
Mấy người Hương Diệp dừng lại trước cửa cung, Thái hậu dường như đã sớm biết bọn họ ở đó, trên mặt không có quá nhiều vẻ bất ngờ.
“Tần Hương Diệp, ngươi theo ai gia.” Thái hậu nhìn Hương Diệp mở miệng nói thẳng, Tần Khê thấy vậy, vội vàng tiến lên nói, “Thái hậu nương nương, người xem, giờ cũng không còn sớm, lưu lại trong cung nữa e rằng không ổn.”
“Sao hả? Ngọc Khê vương ngươi cũng bỏ điều lệnh xuất nhập hoàng cung vào mắt ư?” Thái hậu nhíu mày, ánh mắt nhìn Ngọc Khê vương tràn ngập khinh thường, Ngọc Sanh Hàn thấy vậy, định nói gì đó, Hương Diệp lại bước lên trước mặt hai người, kín đáo đưa đồ cho Tần Khê, dùng ánh mắt ra hiệu không sao.
Sau đó, cùng Thái hậu ngồi lên bộ liễn, rời đi.
“Không đi cùng có sao không? Thái hậu kia, hình như đến chẳng tốt lành gì ~” Ân Ngôn lúng túng hỏi, Hương Nại Nhi có chút bất đắc dĩ khoát khoát tay, nhìn qua Tần Khê và Ngọc Sanh Hàn.
Ngọc Sanh Hàn vẻ mặt ngưng trọng, nghĩ tới ánh mắt vừa nãy của Hương Diệp, đành để cho cô đi.
Lại nói Hương Diệp đi theo Thái hậu về Ninh Nhiễm cung, bà ta nặng nề ngồi ngay ngắn xuống, lại vươn tay bảo đám cung nhân lui ra, đại đường lớn như vậy giờ chỉ còn lại hai người.
Thái hậu chỉ vị trí bên cạnh, thản nhiên nói, “Ngồi đi, ở đây chỉ có ngươi và ai gia thôi.” Dừng một chút, lại nói, “Ai gia muốn nói chuyện với ngươi vài câu.”
Hương Diệp lẳng lặng ngồi xuống, chờ Thái hậu mở miệng.
“Tần Hương Diệp, cho tới giờ, ai gia vẫn không hài lòng về ngươi.”
“Hương Diệp biết.” Hương Diệp điềm nhiêm thừa nhận, phải nói là, cô đã sớm biết. Thái hậu nhìn dáng vẻ kia của Hương Diệp, hơi nhíu nhíu mày, “Lúc nào cũng lẳng lặng, thực sự không có tí dáng vẻ nào của con gái hết. Sao mà nhìn ra được là một nha đầu mới mười lăm tuổi chứ.”
“Thái hậu, Hương Diệp năm nay đã mười tám rồi.” Hương Diệp nhỏ giọng nhắc nhở một câu, Thái hậu trợn mắt nhìn qua, “Ai gia đương nhiên biết ngươi đã mười tám, có điều tính tình ngươi có khác gì ba năm trước đâu, dường như chẳng đặt thứ gì ở trong lòng, mất công Hoàng thượng đối với ngươi… Aiz, thôi đi.” Thái hậu đột nhiên thở dài, giọng nói không còn cứng rắn như trước nữa, “Hoàng thượng ban phế hậu chiếu, ai gia cũng không để ý trong lòng, nếu thực sự chán ngươi, sớm nên buông ngươi ra.”
“Tâm tư người trẻ tuổi các ngươi, ai gia khó mà hiểu được.”
Hương Diệp khẽ gật đầu trong lòng, giống như Tần Khê hay nói, hắn và Hương Nại Nhi có sự khác biệt rất lớn.
“Tần Hương Diệp, ngươi bây giờ, lấy thân phận gì để tiến cung đây, lại lấy thân phận gì để dây dưa mập mờ với Hoàng thượng?”
“Hoàng thượng tuổi chẳng còn nhỏ, sớm nên lập con nối dõi vì hoàng thất, cố tình hắn lại chỉ nhất định cần có mình ngươi. Tú nữ ai gia tuyển vào, đều bị hắn đuổi đi hết còn lại đúng một người.”
“Quan Niệm Nhã này, ngẫm chắc cũng không hợp tâm ý của hắn, nếu không phải ai gia chèn ép hắn, sợ rằng hậu cung này, ngay cả một tân nhân cũng không còn, thân là Hoàng thượng, phải cho văn võ bá quan một lời rõ ràng mới đúng.”
“Tần Hương Diệp, ai gia hỏi ngươi một câu.” Thái hậu nhìn Hương Diệp, gương mặt lộ ra vẻ đoan trang uy nghiêm, “Ngươi có nguyện nhận lại Phượng ấn này không?”
Một câu, khiến cho cả người Hương Diệp hơi run lên, cô không sao ngờ tới, người nói câu này với cô, lại là Thái hậu, một Thái hậu ngày trước không bao giờ muốn thấy cô, hôm nay lại mở miệng muốn cô hồi cung?
Chẳng lẽ Ngọc Sanh Hàn thực sự không cứu nổi nữa?
Tiếp tục ở bên cạnh hắn, Hương Diệp đương nhiên nguyện ý, chẳng qua là lấy thân phận Hoàng hậu để hồi cung, cô khó mà đồng ý được, yêu hắn, lúc nhìn hắn, thì cũng phải nhìn ba ngàn mĩ nữ đứng sau hắn nữa.
Thử hỏi, Ân Ngôn có thể chịu được không?
Cô có thể chấp nhận được không?
Thái hậu thấy Hương Diệp im lặng không nói gì, vẻ mặt có chút không vui, trầm mặt, nói, “Ai gia cũng không thích ngươi, nhưng giang sơn Tây Ngọc này, ai gia vẫn phải để ý đến, nếu ngươi bằng lòng hồi cung, Quan Niệm Nhã kia, ai gia lập tức để Hoàng thượng sai người tiễn xuất cung, nhưng nếu ngươi không muốn hồi cung, vậy thì ai gia sẽ lập tức phong Quan Niệm Nhã là Quý nhân, sau này ngươi cũng đừng tiến cung nữa.”
Hai lựa chọn, rất rõ ràng, Hương Diệp thầm than, thì ra Thái hậu cũng là một người rất thoải mái dứt khoát.
Chẳng qua là thế này bảo cô biết chọn sao đây, cô không đồng ý, khác nào cô đẩy người con gái khác vào lòng hắn? Cô đã khiến hắn tổn thương một lần, sao có thể khiến hắn tổn thương lần thứ hai?
Chẳng qua là, trái tim vẫn không thể yên bình, im lặng nhói lên, khiến cho cô bồn chồn.
Hắn là Hoàng đế, cho nên muốn ở bên cạnh hắn, chỉ có thể làm Hoàng hậu.
Thích hắn, mà không dám yêu.
Hương Diệp nhẹ nhàng đứng dậy, trước ánh mắt trầm trọng chăm chú của Thái hậu, nhẹ nhàng quỳ xuống, một hồi lâu, mới thấp giọng mở miệng, “Thái hậu, Hương Diệp không thể. Không thể giao Hoàng thượng cho người khác, làm như vậy, sẽ khiến Hoàng thượng tổn thương, cho nên Hương Diệp không thể làm.”
“Vậy là ngươi đồng ý hồi cung?”
Hương Diệp ngẩng đầu nhìn Thái hậu, lại lắc đầu, “Hương Diệp cũng không thể nào hồi cung.”
“Vậy là tại sao?”
“Thái hậu, cứ coi như Hương Diệp ích kỷ, người Hương Diệp yêu, chỉ có thể có duy nhất một mình ta, nếu ta không thể giao Hoàng thượng cho người khác, đương nhiên cũng không nguyện cùng kẻ khác gọi hắn chung một tiếng phu quân.” Lời lẽ cứng rắn, không chút uyển chuyển, cặp mắt kia linh động mà cố chấp, khiến cho Thái hậu tức giận vỗ bàn.
“Tần Hương Diệp! Ngươi cho ngươi là ai? Ngươi là nữ tử! Từ xưa đến nay nam tử tam thế tứ thiếp là chuyện bình thường, huống chi là Hoàng đế một nước. Nói như ngươi, chẳng lẽ muốn Hoàng thượng vì ngươi mà giải tán cả hậu cung này?!”
“Thái hậu đã sớm biết, Hương Diệp là một kẻ hay đố kị.” Hương Diệp nhẹ giọng cười khổ, Thái hậu thực sự quá tức giận, một thân đoan trang, đều bị Hương Diệp phá hỏng, trước đây bà thực sự không biết, nha đầu này lại cố chấp như vậy!
“Nếu Thái hậu cho phép, có thể cho Hương Diệp chút thời gian không? Hai lựa chọn này, Hương Diệp sẽ không tiếp nhận, Hoàng thượng nhất định cũng sẽ không tiếp nhận.”
“Ngươi dám mang Hoàng thượng ra uy hiếp ai gia! Đừng quên, hôm nay ngươi đã không còn là Hoàng hậu.”
“Thái hậu!” Hương Diệp lạnh giọng gọi, khiến cho Nhiễm Thái hậu tự dưng im bặt, Hương Diệp ngẩng đầu, sự thanh lãnh ung dung trong mắt, đã sớm không phải là của một cô gái hai chín nên có.
“Thái hậu nương nương có biết, Nam Lâm Hoàng đế có lạc mất một vị phi tử? Hoàng thượng đã từng hỏi ta có dám cược, cược xem thân là vua một nước, có thể vì tình yêu mà bỏ lại trách nhiệm của một Hoàng đế không. Khi đó, Hương Diệp không dám đánh cược với hắn, có điều hôm nay Thái hậu đã mở miệng, Hương Diệp xin cược với Thái hậu một ván. Nếu Hương Diệp thua, từ nay Hương Diệp sẽ không bao giờ quay lại quốc đô nữa.”
“Ý của ngươi là, ngươi muốn rời khỏi Tây Ngọc?” Thái hậu mở to mắt nhìn cô, Hương Diệp gật đầu, nhìn Thái hậu, sắc thái trong mắt thâm trầm, đột nhiên, hơi mỉm cười, “Qua vài ngày nữa, Hương Diệp sẽ rời khỏi quốc đô, sau đó, vô luận Hoàng thượng quyết định ra sao, xin Thái hậu nương nương đừng ngăn cản.”