Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, trực tiếp kéo tay hắn đi lên núi, Ngọc Sanh Hàn mặt đầy bất đắc dĩ, kể từ lần trước lén đưa cô nàng ra khỏi lãnh cung đi leo núi xong, cô bắt đầu si mê cái đỉnh núi này.
Cũng khó trách, hôm đó mặt trời mọc đẹp như vậy, bọn họ ngồi trên sườn núi đó, nhìn mặt trời từ từ dâng lên từ phía bên kia của dãy núi, từng tia nắng rạng rỡ chiếu xuống thảo nguyên lúc sáng tinh mơ, phản chiếu qua những giọt sương, cả quả đồi cũng trở nên long lanh rực rỡ.
Vấn đề là, hôm đó Ngọc Sanh Hàn vốn định quay về để kịp lên triều sớm, nếu không phải người nào đó đột nhiên thấy một mảng rừng hoa ở phía Tây đỉnh núi, cứ quanh quẩn ở đó làm trễ mất nửa buổi sáng, lúc xuống núi lại loanh quanh mất thêm nửa buổi sáng nữa, cũng may An Quế đủ tỉnh táo, nói thân thể hắn khó chịu, miễn triều.
Hôm đó lúc về đã là giữa trưa, không biết hôm nay mất bao nhiêu thời gian mới tới đỉnh núi được đây.
Quả nhiên, mới đi được nửa đường, Hương Diệp giống như phát hiện ra châu lục mới nào đó vậy, nhanh chóng thoát khỏi quỹ đạo chạy vào trong rừng cây, Ngọc Sanh Hàn chỉ có thể âm thầm bất đặc dĩ, theo cô vào tận giữa rừng, Hương Diệp chạy thẳng đến một mảnh rừng toàn hoa màu tím, vẻ mặt vô cùng vui mừng, đến gần bỗng dưng lại dừng bước, trên mặt thoáng qua vẻ mất mát, Ngọc Sanh Hàn bước tới, dùng ánh mắt khẽ nghi hoặc, Hương Diệp quay đầu, như đang tiếc nuối, “Em tưởng là hoa oải hương.”
“Em thích hoa oải hương?” Ngọc Sanh Hàn khẽ nhíu mày, Hương Diệp chỉ thản nhiên nói, “Em chưa tới Provence bao giờ, bây giờ lại càng không đi được, nếu ở thế giới này cũng tìm được hoa oải hương thì tốt biết bao.”
“Ở thế giới này, rồi sẽ tìm được.” Ngọc Sanh Hàn thản nhiên đứng bên cạnh cô, nhìn sang, cũng thấy một mảng màu tím, chẳng qua là mùi hương không thể sánh bằng, sắc độ còn chưa tới, đột nhiên giống như nghĩ ra chuyện gì, khóe miệng mỉm cười lãnh đạm, Hương Diệp cũng đảo mắt, dùng ánh mắt nghi ngờ.
Ngọc Sanh Hàn nhẹ nhàng cười một tiếng, “Hoa oải hương một mình một hương, hương thơm của nó lan xa, thanh đạm mà không nồng nặc, chính là thứ hương nhàn nhạt đến mức tận cùng, lại khắc sâu vào đáy lòng. Giờ anh mới biết, thì ra hoa lê chỉ giống với dáng vẻ của em, hoa hoải hương mới xuyên suốt tâm hồn của em.”
“Anh cũng biết?” Hương Diệp liếc xéo hắn một cái, Ngọc Sanh Hàn nhíu mày, “Vừa hay, anh cũng có chút tìm hiểu về hoa oải hương.”
Hương Diệp nhìn hắn, ngây ngẩn ô một tiếng, Ngọc Sanh Hàn thấy thái độ kỳ quặc của cô, dường như có chút bất mãn hỏi, “Ánh mắt của em như thế là sao?”
“À. Em thấy anh không giống người hiểu biết về hoa oải hương.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, lại càng thêm bất mãn, “Sao anh lại thấy em đang coi thường anh nhỉ?”
“Có sao? Anh bị ảo giác rồi.” Hương Diệp cố làm ra vẻ hồ đồ, nhìn bộ dạng buồn thiu kia của Ngọc Sanh Hàn, không tự chủ được cười nhẹ, vội vàng bước qua chỗ khác, ngẩng đầu, lại thấy trên đỉnh núi, một gốc cây lựu thật to đang đứng vững vàng, không nhịn được kéo Ngọc Sanh Hàn qua, đang giữa tháng tám, vừa đúng lúc lựu kết trái, Hương Diệp thấy vậy, đột nhiên nổi hứng, buộc váy cho chắc, bước lên trước định trèo lên cây.
Chuyện như vậy trước đây, có muốn cũng không làm được.
Ngọc Sanh Hàn nhìn bộ dáng trèo cây của cô, không nhịn được buồn cười, “Sao người học khinh công rồi mà còn phải cực khổ leo cây nhỉ?”
Nghe vậy, động tác của Hương Diệp hơi khựng lại, một lúc lâu, xoay người lại lành lạnh nói, “Hoàng thượng có chút bản lĩnh rồi giờ lại thấy cách làm thật chơi thật của người hiện đại ngứa mắt?”