Mục lục
Hoa Si Hoàng Hậu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy dáng vẻ ngây thơ như vậy của Lam Điền, Minh Lam đơn giản muốn hộc máu, chẳng lẽ nàng không hề cảm thấy trong chuyện này có gì mờ ám sao?

Đám người này rốt cuộc có ý gì? Ngọc Sanh Hàn có ý đồ gì, thực ra, cho dù không nói, hắn cũng đoán được, có thể điều động được cấm vệ quân trong cung này, trừ người kia ra thì còn ai?

Nếu muốn hắn chết, đại khái không cần phí công như vậy, trừ phi, người kia cố ý muốn mượn tay Lam Điền cứu hắn?

Chuyện hắn đã phạm phải quốc pháp khó dung, Ngọc Sanh Hàn không thể mạo hiểm mà sơ suất thả hắn… Trong lòng hơi rối rắm, vẫn hỏi, “Ngươi tới đây, Hoàng thượng và hoàng hậu, cả Ngọc Khê vương đó nữa có biết không?”

“Không biết, hôm nay Hoàng thượng và Hoàng hậu mặc thường phục xuất cung, tới Thiên Sứ Các, ta lấy cớ thân thể khó chịu, bây giờ mới lén ra.”

Minh Lam cảm thấy cơ mặt bắt đầu co quắp, đây là cái gì chứ, rõ ràng không phải đã nói cho nàng ta biết, bây giờ trong cung không có ai đâu, ngươi cầm đồ của thị vệ và thuốc mê tới cứu Lam Vương ra đi sao?

Nha đầu này lại ngây thơ cảm thấy đó là cơ hội tốt trời ban?

Hít sâu một hơi, Minh Lam cuối cùng cũng chậm rãi đứng lên, nghĩ thông suốt.

Hừ, nếu Ngọc Sanh Hàn dám thả, Minh Lam hắn dám chạy!

Kéo tay Lam Điền, Minh Lam dẫn nàng đi thẳng về phía cửa cung, Cầm Thụy bước theo sau, nhìn hai người đi xa, đang định rời đi, đã thấy cách đó không xa, Cấm vệ quân được điều động lúc đầu đã quay lại.

Trốn sang một bên, ẩn vào trong màn đêm.

Mà hai người kia thuận lợi đến được cửa cung, Lam Điền tuột khỏi tay Minh Lam, ánh mắt cụp xuống, “Vương gia, lệnh bài giao cho ngươi, ngươi mau đi trước đi.”

“Ít nói nhảm, đi theo ta.” Minh Lam có chút mất kiên nhẫn, vươn tay muốn kéo nàng, Lam Điền chợt lùi lại mấy bước, nhìn Minh Lam nói, “Ta… lệnh bài chỉ có một, ta ở lại trong cung, kiểu gì cũng có cơ hội ra ngoài, Hoàng thượng sẽ không gây khó dễ cho ta.”

“Ta biết hắn sẽ không làm khó ngươi!….” Minh Lam muốn nói gì đó, lại dừng một chút, nhìn Lam Điền, hỏi, “Ngươi không có ý định đi cùng ta?”

“Ngọc Khê vương gia có ân với ta, ta đã đáp ứng với Vương gia sẽ ở lại Thiên sứ các giúp một tay, Lam Vương gia, sau khi xuất cung, xin hãy bảo trọng.” Giọng nói của Lam Điền rất thấp, nghiêm túc nhìn hắn, nghiêm túc nói chuyện.

Minh Lam không lo nàng ở lại sẽ thế nào, hắn chỉ để ý chuyện nàng không nguyện ý ở bên cạnh hắn, nhưng, nàng đã nói rõ ràng với hắn như vậy, nàng muốn ở lại bên cạnh Tần Khê.

Đến cứu hắn, thì ra chẳng qua là vì cảm thấy đồng cảm với hắn.

Thực buồn cười, Minh Lam hắn lại cần một nữ nhân đồng cảm!

Cúi người, Lam Điền không thấy rõ tâm tư của hắn, có điều, đây có lẽ là lần cuối cùng được thấy hắn chăng.

Minh Lam xoay lưng về phía nàng, không biết qua bao lâu, đột nhiên chợt xoay người lại, sải bước tiến lên, kéo Lam Điền qua, còn chưa kịp phản ứng lại, đã hôn nàng.

Phản ứng của Lam Điền, chỉ có thể là ngây ngẩn, cảm thấy hắn tinh tế, bá đạo, mà lại bừa bãi ở trên môi mình.

“Ngươi nhớ kỹ, ta đi rồi, sẽ không trở lại.” Minh Lam nhướn mày nhìn nàng, muốn bảo nàng hãy đi theo hắn, nhưng mà, cuối cùng vẫn không mở miệng được, ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau sẽ không còn gì cả.

Hắn dựa vào cái gì mà bảo nàng đi theo hắn?

Ánh sáng lóe lên trong mắt Lam Điền, cảm giác trên bờ môi còn kêu gào, nhìn Minh Lam, lại chỉ có thể khẽ mỉm cười, Minh Lam nhìn nàng chăm chú, nhìn mãi, cuối cùng cũng xoay người đi.

Lam Điền nhìn hắn đi xa, mỉm cười, tâm trạng đau đớn ngoài ý muốn, vừa nãy, nếu hắn mở miệng kiên quyết muốn nàng đi cùng, nói không chừng nàng sẽ thực sự gật đầu, nhưng mà, bọn họ cuối cùng chỉ có thể lỡ dở như vậy.

Không bao giờ gặp lại nữa.

Lam Điền đứng một mình trong cung điện yên tĩnh, trong lòng buồn bã mất mát, nhìn Cấm vệ quân xuất hiện cách đó không xa, cũng may, Minh Lam đã thuận lợi rời đi.

Đang hoảng hồn, tay đột nhiên bị ai đó kéo mạnh, Lam Điền bị kéo qua một bên, mượn bóng đêm, vất vả lắm mới nhận ra, “Cầm Phi nương nương?”

Các cô nương trong Thiên Sứ các đều nghe được tin đồn Cầm Phi nương nương bệnh nặng nằm liệt trên giường, sao lại chạy ra ngoài lúc đêm hôm thế này? Hơn nữa, thoạt nhìn hoàn toàn không giống có bệnh.

Cầm Phi đưa nàng về tẩm cung của mình, biết nàng đang nghi ngờ, chỉ nói, “Có một số chuyện, càng ít người biết càng tốt, giống như ta, lại giống như chuyện của Lam Vương gia.”

Lam Điền nghe vậy, lập tức cúi đầu, thấp giọng nói, “Nương nương không muốn nói, Lam Điền sẽ không hỏi nhiều.”

“Lam Điền cô nương, ngươi là người thông minh, cũng là một nữ nhân si tình.” Cầm Phi nhìn Lam Điền ấm áp cười một tiếng, khiến cho sắc mặt Lam Điền đỏ lên, muốn nói, lại không thốt ra miệng, chỉ có thể cúi đầu im lặng, Cầm Phi cũng không nói nhiều, “Tương lai về sau, tất cả mọi chuyện sẽ trở thành kết cục không thể tránh khỏi, nếu thích, bây giờ không đuổi theo, bỏ lỡ rồi, sẽ không có cơ hội nữa.”

Lam Điền nghe vậy, im lặng, một lúc lâu sau mới mở miệng, “Lam Điền từ nhỏ bơ vơ không nơi nương tựa, nhờ có Ngọc Khê Vương gia mới tìm được chốn dung thân, phần ân tình này, vô luận thế nào ta cũng phải báo đáp.”

Nếu Hương Nại Nhi mà nghe được lời này của Lam Điền, chắc chắn sẽ muốn đập chết Tần Khê, vất vả lắm mới khiến Lam Điền được lựa chọn người mình thích, ai ngờ nha đầu này lại quật cường như vậy.

Nghĩa khí giang hồ, còn quan trọng hơn tình yêu.

Mà lúc này, Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp đang ngồi trên sương phòng ở lầu hai, nhìn Hương Nại Nhi biểu diễn lâm ly dưới đài, Tần Khê mặt mày buồn bực, “Hai người nói coi, tôi đắc tội Đại tiểu thư kia ở chỗ nào sao? Hôm đó cô ta về cả ngày lên cơn thần kinh lăn qua lăn lại tôi.”

Ngọc Sanh Hàn đang uống rượu, bỗng sặc một hớp, nhìn chòng chọc hắn, hỏi, “Hai người lăn qua lăn lại rồi?”

Lúc này, đến lượt Hương Diệp thiếu chút nữa sặc rượu, trừng Ngọc Sanh Hàn một cái, thầm nghĩ anh nghĩ đi đâu thế? Thì ra. có một câu nói rất chuẩn, người nào nhìn qua càng nghiêm chỉnh thì càng không hề nghiêm chỉnh.

Ngọc Sanh Hàn nhướn mày, không xấu hổ tí nào, Tần Khê nhìn ánh mắt của hai người qua lại, trong lòng kêu gào khó chịu, hai ngày nay, hai đứa này ra vào một đôi, thỉnh thoảng lại mắt đưa mày lại, thoạt nhìn vô cùng mập mờ. Mấy ngày nay Hương Nại Nhi lại không chơi với hắn, suốt ngày kéo Đoạn Lặc đảo qua đảo lại trước mặt hắn, hắn vừa mở miệng, là cô nàng lại bắt đầu đôi co với hắn, hắn nói một câu, cô ta bật lại mười câu, xem ra, mấy cô nàng 9x khó trị hơn mấy cô gái ở cổ đại gấp một vạn lần!

Nhìn lại trên sân khấu, Hương Nại Nhi đã diễn xong, lại không lui xuống hậu đài như bình thường, mặc một thân áo đỏ viền vàng, xuống dưới đài mời rượu khách.

Mời một chén, còn không quên giương mắt, hai người đối mặt với nhau, Hương Nại Nhi ném ra một ánh mắt khiêu khích, Tần Khê nhìn Hương Nại Nhi, hừ mạnh một tiếng, xoay đầu không thèm để ý đến cô nàng.

Không lâu sau, lại nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng la mắng của Hương Nại Nhi, “Bỏ bàn tay heo của ngươi ra!”

“Ha ha, Hương Nại Nhi, hôm nay nàng không theo gia, gia sẽ không buông nàng ra~”

“Biến đi!” Hương Nại Nhi mắng một tiếng, hắt luôn cả bầu rượu lên mặt người nọ, Tần Khê từ lúc nghe thấy tiếng ồn ào dưới lầu đã vụt một tiếng đứng dậy luôn, ghé bên cửa sổ, quả nhiên thấy Hương Nại Nhi bị một tên ma men lôi kéo, trong lòng bốc hỏa, đang định nhảy xuống, lại thấy một thân ảnh nhanh chân hơn hắn, không biết từ đâu nhô ra, một tay vặn tay gã kia lại, nhấc chân đạp bay gã.

Tần Khê buồn bực, sao tên Đoạn Lặc này vẫn còn ở đây?!

Chẳng lẽ ám vệ cũng rảnh rỗi như vậy sao, Tần Khê nhìn Ngọc Sanh Hàn, ánh mắt dò hỏi, lại thấy Ngọc Sanh Hàn và Hương Diệp hai người cúi đầu thấp giọng nói, “Xem ra hôm nay tới đúng lúc, kịp xem trò hay.”

Hương Diệp gật đầu một cái, tỏ vẻ đồng ý, hai người ìm lặng, cùng quay đầu ra, thấy Tần Khê mặt mày co quắp nhìn chằm chằm bọn họ, Hương Diệp mặt vẫn không đổi, nghiêm túc nói, “Anh không xuống xem thế nào à?”

Tần Khê mặt đầy ấm ức, đứa em gái này bị dạy hư mất rồi!

Mà dưới lầu, Đoạn Lặc anh hùng cứu mỹ nhân, đương nhiên khiến cho toàn bộ ồ lên, một thân phục trang màu đen, lạnh lùng tuấn tú, khiến cho các cô nương ai nấy mặt mày đều si mê, Đoạn Lặc đáp xuống bên cạnh Hương Nại Nhi, hỏi, “Cô không sao chứ?”

Hương Nại Nhi có chút xấu hổ nhìn Đoạn Lặc một cước đá bay người ta nằm bẹp dí trên cầu thang không động đậy nổi, lại nhìn trên lầu, không thấy bóng dáng Tần Khê đâu, trong lòng càng thêm bực bội, nhìn Đoạn Lặc hết lời để nói, “Ngươi tới xem náo nhiệt làm gì chứ.” Người cần thì không tới! Vất vả lắm mới tìm được một tên dám đùa giỡn cô, tên khốn kia còn không biết anh hùng cứu mỹ nhân, cho dù mèo ba chân… được rồi, một thân võ công siêu phàm kia sao không đến anh hùng cứu mỹ nhân mà khoe ra!

“Cứu cô.” Đoạn Lặc nghiêm túc đáp lại, Hương Nại Nhi xấu hổ vô cùng, nhưng mà, thực ra không thể trách Đoạn Lặc được, lại nói sau khi trở về, Hương Nại Nhi không có chuyện gì cũng tìm hắn, sau đó, thành ra hắn không có chuyện gì cũng đi theo Hương Nại Nhi, sau đó, Tần Khê thấy, mới nói một câu đã bị Hương Nại Nhi mắng cho máu chó đầy đầu, lại sau đó, Tần Khê len lén hỏi hắn, “Hương Nại Nhi thích ngươi đúng không?”

Sau đó Đoạn Lặc suy nghĩ một lúc lâu, nghĩ đến biểu hiện mấy ngày nay của Hương Nại Nhi, thế nên rất nghiêm túc đáp lại Tần Khê, “Tại hạ cũng cho rằng vô cùng có khả năng.”

Nếu cô nương nhà người ta đã bộc lộ rõ ràng như vậy, hắn đương nhiên cũng phải bày tỏ, nàng bị người khác đùa giỡn, hắn nên xuất hiện, giải vây cho nàng.

Hương Nại Nhi mà biết Đoạn Lặc suy nghĩ nghiêm chỉnh như vậy, nói không chừng sẽ tự ném mình vào trong đống quần áo, để người ta đập chết luôn cho rồi.

Cho nên mới nói, hiểu lầm phát sinh luôn khiến cho người ta không còn lời nào để nói.

Lại thấy Tần Khê, cuối cùng cũng lộ diện, chạy xuống từ trên lầu, vừa thấy Hương Nại Nhi đã nói, “Hạ sàn rồi cô còn lảng vảng loanh quanh làm gì, lại còn ăn mặc mời gọi như thế….”

Nghe Tần Khê mới mở miệng đã nói vậy, Hương Nại Nhi lúc này lập tức bùng nổ, vứt bình rượu trong tay xuống đất, loảng xoảng một tiếng khiến cho tất cả mọi người đều ghé mắt nhìn, không để ý hình tượng gì hết, chỉ vào hắn, “Anh còn biết trách tôi! Anh đã biến đi chỗ nào rồi?”

“Tôi đâu có trách cô, tôi rõ ràng đang (lo lắng)…. Tôi bảo này, dạo này tính tình cô làm sao mà càng ngày càng dở thế? Cái đó tới à?” Thứ duy nhất Tần Khê có thể nghĩ đến chính là cái đó, dù sao, Hương Nại Nhi cũng là phụ nữ mà.

“Tần Khê chết tiệt.” Hương Nại Nhi nghiến răng nghiến lợi, ngẩng đầu trừng Tần Khê, chợt gào lên, “Đúng thế đấy! Tôi chính là cái đó tới đấy! Tốt nhất anh nên cách xa tôi ra một chút!!”

Tần Khê bị gào cho mặt mày nhăn nhúm, nhìn Đoạn Lặc một chút, Đoạn Lặc cũng nhìn hắn, giống như không hiểu “Cái đó” mà hắn nói là cái gì, nhưng thấy Hương Nại Nhi thở phì phì bỏ đi, lập tức liền đi theo, Tần Khê vẫn còn đang ngây ngốc, nửa ngày mới phản ứng lại, thấp giọng nói, “Thì ra là cái đó tới thật, thảo nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK