Liếc mắt nhìn Hương Diệp lần cuối, Hàn Thanh xoay người rời đi, thẳng lưng, bước chân không chút lưu luyến, bước từng bước về phía trước trên con đường thật dài.
Năm người dõi theo bóng Hàn Thanh, Tần Khê là người đầu tiên than một tiếng, “Ngọc Sanh Hàn cũng đáng tin cậy cơ đấy ~”
“Cho nên mới nói, tìm bạn trai thì phải tìm người đáng tin cậy một chút.” Hương Nại Nhi tiếp lời, nhìn Tần Khê một cái, âm thầm lắc lắc đầu, Tần Khê thấy thế, kêu lên, “Hương Nại Nhi ánh mắt vừa nãy của em là ý gì hả? Ánh mắt vừa nãy của em, là đang khinh thường anh đúng không? Anh đau lòng quá đi mất!”
“Anh thì có gì mà đau lòng~ người đau lòng phải là em chứ.” Hương Nại Nhi lành lạnh quét hắn một cái, Tần Khê thấy thế, nhảy dựng lên, “Em có ý gì hả? Anh không đáng tin cậy sao?”
“Đúng là không thể tin cậy.”
“Em, mất công lễ tình nhân anh đã tặng quà cho em, em lại còn nói anh không đáng tin cậy!!!”
“Bông hoa đó á, em nhớ Hương Diệp cũng có một bông mà~” Hương Nại Nhi tiếp tục quặc lại, nhắc đến chuyện này là cô lại thấy bực, mỗi người một bông, lại còn giống nhau như đúc, biến quách cái giống nhau như đúc của anh ta đi!
Tần Khê vẫn chưa biết trong lòng Hương Nại Nhi có khúc mắc, lại bắt đầu cãi cọ ầm ĩ với cô, đám Ân Ngôn cũng chỉ nghĩ là đấu võ mồm như bình thường, liền vui vẻ đứng xem, nhưng nét chua xót khó mà nhận ra trong mắt Hương Nại Nhi, lại bị Hương Diệp nhìn ra.
Thấy Tần Khê vẫn đang kêu la, không nhịn được mở miệng, “Tần Khê.”
Đám Tần Khê và Hương Nại Nhi quay đầu lại nhìn cô, Hương Diệp chỉ nhàn nhạt quăng qua một câu, “Anh thật không có phong độ.”
Anh thật không có phong độ.
Anh thật không có phong độ.
Anh thật không có phong độ….
Những lời này cứ lặp đi lặp lại trong đầu Tần Khê, cho đến khi Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn đã đi rồi, Tần Khê vẫn còn ở trong trạng thái hóa đá, Hương Nại Nhi nhìn dáng vẻ kia của Tần Khê, tuy nói trong lòng còn khó chịu, nhưng vẫn đi tới đẩy hắn, “Anh định ở đây làm tượng đài nhân dân à?”
Mới vừa đụng vào, Tần Khê đã đột nhiên xoẹt một cái, ôm chầm lấy Hương Nại Nhi, “A a~ Tiểu Hương Hương lại còn nói anh không có phong độ ~~ anh không muốn sống nữa ~ anh bị tổn thương rồi, tổn thương nặng nề ~~~ Hương Nại Nhi ơi ~~~”
Hương Nại Nhi có chút câm nín bị hắn ôm chầm lấy, trong lòng nói anh tổn thương em cũng tổn thương đây!
Dù không vui trong lòng, vẫn vươn tay an ủi hắn, “Ngoan nào ~ ai bảo anh bắt nạt em, anh không ầm ĩ với em thì đâu có thế ~”
“Hu hu~ đều là do em không tốt, anh rõ ràng đáng tin cậy như vậy.”
“Thì cứ thế này nên anh mới không có phong độ đấy~ sau này em nói gì, anh chỉ cần đồng ý là được rồi, nhường em nhiều nhiều một chút, Hương Diệp sẽ không chướng mắt nữa ~” Hương Nại Nhi vừa dụ dỗ, vừa vuốt đầu Tần Khê.
“Như vậy không phải có vẻ như anh rất thiếu lập trường sao? Hơn nữa có lần nào là anh không nhường em đâu ~”
“A, vậy anh cứ để Hương Diệp nói anh không phong độ đi~” Hương Nại Nhi làm bộ muốn đẩy hắn ra, Tần Khê lại càng ôm chặt hơn, “Đừng mà~ sau này anh sẽ tận lực đáng tin cậy được chưa ~”
“Vậy trước tiên tặng em một món quà độc nhất vô nhị khác hẳn người khác đi ~” Hương Nại Nhi vươn tay, lại bổ sung, “Phải là cái Hương Diệp không có đấy ~”
“Cái gì chứ, Hương Nại Nhi, sao em hẹp hòi thế, có của em thì Tiểu Hương Hương cũng phải có chứ ~” Tần Khê không tim không phổi quăng một câu như vậy, Hương Nại Nhi lúc này trầm mặt xuống, một cước đạp bay hắn ra, sau đó xoay người đi thẳng, phía sau, Tần Khê vẫn chẳng hay biết Hương Nại Nhi tức giận cái gì, chỉ tưởng là cô lại đột nhiên mắc bệnh của phụ nữ~
Con gái mà~ tháng nào chả có mấy ngày như vậy.
Ngày tháng thong dong cứ kéo dài như vậy, Ân Ngôn cùng với mấy người Hương Diệp ở bên nhau, cũng có thêm chút cảm giác hiện đại, thi thoảng ca hát với Hương Nại Nhi, kể mấy câu chuyện cười vớ vẩn, lại không phát bệnh nữa, nhưng Lăng Duẫn Hàm vẫn phái người tìm kiếm tin tức của Vân tiên sinh kia.
Vị Vân tiên sinh đã lưu lại lời dặn cho Ân Ngôn, thì nhất định sẽ có biện pháp giúp cô ấy.
Vậy nên, trước khi tiễn bước được một nửa linh hồn còn lại trong cơ thể Ân Ngôn đi, Hương Diệp vẫn tiếp tục ở lại Nam Lâm, Hương Diệp ở lại, Ngọc Sanh Hàn và Tần Khê đương nhiên cũng ở lại~
Về hành tung của Vân tiên sinh, vẫn không ai biết, đợi bao nhiêu ngày như vậy, không đợi được Vân tiên sinh, mà lại đợi được một người khác.
Người này đối với Ân Ngôn và Hương Nại Nhi mà nói, là một sự tồn tại tuyệt đối chấn động, cũng tuyệt đối đặc biệt, không những làm cho linh hồn ác độc của Ân Nhan Nhan trong cơ thể Ân Ngôn được giải thoát, mà đồng thời cũng cởi bỏ sự khó hiểu của Ngọc Sanh Hàn từ trước tới nay với Hương Diệp.
Lại nói, Ngọc Sanh Hàn và người này cũng từng có một đoạn sâu xa.
Ban đầu khi Lăng Duẫn Hàm dẫn bọn họ đi gặp mặt, cũng không biết sự sâu xa trong đó, hắn chỉ biết là, người này đến từ nước Bắc Thần, là muội muội của Lê Thượng Minh, quan trong hơn chính là, nàng còn là đệ tử nhập thất của Vân tiên sinh.
“Lê Y!!” Đây là tiếng kêu kinh ngạc của Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, sự kích động đúng tiêu chuẩn động kinh khi fan nhìn thấy thần tượng, không hề nghi ngờ, Lê Y, nguyên danh Lê Nguyệt Y, nghệ danh là Lê Y, minh tinh phim cổ trang nổi tiếng đang thịnh hành ở châu Á.
Hôm đó, Lăng Duẫn Hàm mở yến tiệc, tuyên Lê Nguyệt Y vào điện, khi Lê Y bước vào đại điện, Ân Ngôn và Hương Nại Nhi đều kinh hãi, là một đồng loại sống sờ sờ nha?! Cử chỉ khiêm nhã, mặt mũi tuyệt mỹ, cả người toát lên khí chất thanh khiết thoát tục, một thân lam nhạt, như một tiên nhân uyển chuyển mềm mại thong dong mà đứng đón gió.
“Lê Y? Trời ơi, thực sự là Lê Y?”
“Cô cô cô, thực sự là Lê Y? Có phải không? Tôi không nhận lầm đúng không?”
“Có thể hỏi xin chữ ký của cô ấy được không? Nhưng mà poster của cô ấy mình để ở nhà mất rồi ~”
“Đúng là đồ cổ trang đẹp nhất mà!”
Trên đại điện vàng son, Ân Ngôn và Hương Nại Nhi cứ hưng phấn đến mất thể diện như vậy kêu la, khiến cho ai cũng đầy mặt khó hiểu. Bởi vì Lê Y là ngôi sao mới nổi mấy năm gần đây, cho nên với hai người có thâm niên xuyên qua như Hương Diệp và Tần Khê, Lê Y là ai, hai người hoàn toàn không có khái niệm.
Đại khái từ phản ứng của Ân Ngôn và Hương Nại Nhi có thể biết, cô ấy là một ngôi sao phim cổ trang.
Đối với phản ứng kêu la kinh hoàng cùng với hành vi fan cuồng của Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, người trong cuộc Lê Y vẫn giữ vẻ ung dung bình tĩnh, cặp mặt cười nhẹ, nhìn hai người, “Tôi nghĩ, ký tên hay là để lần sau đi, bây giờ tôi là Lê Nguyệt Y, muội muội của Tiêu Nam vương gia ở Nam Lâm.”
Câu trả lời này, đập thẳng vào đầu Hương Nại Nhi và Ân Ngôn, nghe ý tứ của cô ấy thì là, cô ấy chĩnh là Lê Y đó, nhưng bây giờ lại đang đang là muội muội của Tiêu Nam Vương?
Tình hình, càng thêm hỗn loạn.
Vất vả lắm mới xong tiệc, mấy đồng loại lập tức kéo Lê Y đi ầm ĩ một trận, dù sao, ở cổ đại mà gặp được minh tinh là một chuyện khiến người ta rất kích động, từ phản ứng ung dung, đối đáp tự tại vừa nãy của Lê Y, hai người đã xác định, đây là Lê Nguyệt Y thứ thiệt, tình huống cụ thể ra sao, tiếp sau đây đội quân Não tàn xin được tường thuật trực tiếp từ hiện trường cho cả nhà.
“Lê Y, xin hỏi cô rốt cuộc là Lê Y hay là Lê Nguyệt Y?”
“Lê Y, xin hỏi cô xuyên qua từ bao giờ? Cô xuyên rồi vậy còn công việc bên kia biết làm sao bây giờ? Xin phát biểu cảm tưởng một chút được không?”
“Xin hỏi sao cô lại bái Vân tiên snh làm thầy? Cô thực sự biết mấy thứ ngũ hành bát quái trận pháp kia sao? Có thể dạy tôi được chứ?”
“Hoàng thượng nói cô là muội muội ruột của Tiêu Nam Vương, xin hỏi đó có phải sự thực không?”
Hương Nại Nhi và Ân Ngôn mỗi người một câu, giơ nắm tay làm microphone, ầm ĩ đến mức cuối cùng cả Tần Khê cũng chạy tới góp một chân, Hương Diệp vẫn ngồi yên lặng một bên, nghĩ đến những lời Lê Nguyệt Y nói trên điện lúc nãy, hình như đã biết tình trạng của Ân Ngôn.
Vậy cũng tốt, đều là đồng loại, nói chuyện càng dễ hơn.
Khẽ đảo mắt, lại thấy Ngọc Sanh Hàn từ nãy đến giờ vẫn nhìn Lê Y, hình như có quen biết.
Đang suy nghĩ, Lê Y đã đi qua, hỏi hắn, “Xin hỏi, chúng ta không phải đã gặp nhau ở đâu rồi đúng không?”
Một câu nói trôi chảy, lại khiến cho mấy người sợ run một trận, trong lòng nói đây không phải là lời thoại bắt chuyện làm quen kinh điển hay sao? Chẳng lẽ Lê Y tiểu thư đột nhiên nổi hứng lên đọc lời thoại ngay tại hiện trường?
Sự thật chứng minh, trên thế giới này có rất nhiều sự trùng hợp.
Ngọc Sanh Hàn hơi ngước mắt, chỉ gật đầu, “Ngọc Thăng Hàn của tập đoàn Ngọc Thị.”
“Thì ra là Ngọc Phó tổng. Đã lâu không gặp.” Lê Y khẽ mỉm cười, ưu nhã hào phóng, lại khiến cho Hương Diệp ngẩn ra, thì ra bọn họ thực sự quen biết.
“Thì ra hai người quen nhau, Ngọc Sanh Hàn thật âm hiểm, cố ý không nói gì.” Hương Nại Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói, Tần Khê cũng ghé qua, hoàn toàn mang bản sắc của đám phóng viên săn tin, “Em nói xem bọn họ có mập mờ gì không?”
“Bộ phim đầu tiên khi tôi mới vào nghề chính là do tập đoàn Ngọc Thị tài trợ, Ngọc tiên sinh coi như là bạn hợp tác làm ăn đầu tiên của tôi.” Lê Y thình thình nói, trên mặt tuy vẫn giữ nụ cười dịu nhẹ, nhưng cặp mắt lại nhìn chằm chằm Hương Nại Nhi và Tần Khê, hình như không hề thích họ suy đoán nghị luận như vậy.
Tròng mắt hơi chuyển, ánh mắt Lê Y đối diện với Hương Diệp, cùng nhau gật đầu mỉm cười.
“Lê Y, Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy đâu~ sao cô lại xuyên qua vậy? Còn biến thành muội muội của Tiêu Nam Vương?” Ân Ngôn ghé qua hỏi, Lê Y nhìn cô nàng, lại nhìn mọi người, một lúc lâu mới mở miệng.
“Tôi vốn là người của Bắc Thần quốc, Lê Thượng Minh, là anh ruột của tôi. Xuất hiện ở hiện đại, còn đóng phim cổ trang, hoàn toàn là ngoài ý muốn.” Lê Y nói xong, hơi vô tội chớp mắt mấy cái, ý tứ kia là, cô ấy chính là cổ nhân hàng thật giá thật?!
Chẳng qua là phản xuyên, sau đó lại xuyên ngược trở lại?!
Một thân khí chất này, cũng không khiến người ta khó tưởng tượng, chẳng qua là về nguyên nhân Lê Y quay lại Nam Lâm, Lê Y tuy chỉ nói là do nhớ huynh trưởng của mình, lại phụng chỉ, cho nên mới tới, nhưng trong mắt Hương Diệp, hình như cô ấy cũng không được thoải mái.
Nói đến phần sau, mọi người mới biết, lần đầu tiên Lê Y xuyên qua là nhờ có Vân tiên sinh trợ giúp, bái ông ta làm thầy là chuyện sau đó.
Bất kể nói thế nào, sự xuất hiện của Lê Y khiến cho Ân Ngôn có hy vọng rất lớn, cô có thể tương thân tương ái với Lăng Duẫn Hàm hay không, thì phải xem Lê Y có giúp cô đẩy linh hồn của một con người khác trong cơ thể cô đi được không.
Sau khi Lê Y xuất hiện, Ngọc Sanh Hàn liền bắt đầu sắp xếp hành trình trở về, tuy nói bên kia đã thu xếp ổn thỏa, Minh Lam cũng hai ngày ba bận lại sai người đưa tin đến đây, Hương Diệp chỉ tình cờ nhìn thấy, mới biết, thì ra hắn rời khỏi Tây Ngọc, ngoài việc tìm cô ra, đồng thời cũng là để dẫn rắn ra khỏi hang.
Cao Thân Vương đã mưu đồ từ lâu, những vẫn không thấy ông ta động thủ, Ngọc Sanh Hàn rời đi vào lúc này, để cho Minh Lam đứng ra, chính là để dụ ông ta hành động, ra tay trước để khống chế.