Trong lúc mâu thuẫn, lại nghe Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ lạnh lùng buông một câu, “Đều là người trong nhà, ngầm gọi vậy cũng không sao.” Dừng một chút, “Trẫm và Hoàng hậu đi dạo trên bờ biển một chút, không cẩn thận bị đá cắt vào tay, truyền thái y tới đây xem một chút đi.”
Nói xong, liền đi thẳng vào trong, Hương Diệp nhìn Tiêu Cẩm ra hiệu một ánh mắt an tâm, trự tiếp đi theo sau Ngọc Sanh Hàn bước vào, Cầm phi nhìn hai người, khẽ cúi đầu, trong tay nắm miếng ngọc xanh, lại không gọi Tiêu Cẩm nữa.
Vào nội thất, Ngọc Sanh Hàn phân phó cung nhân chuẩn bị tắm rửa, Hương Diệp nhìn hắn cởi quần áo bẩn trên người xuống, đột nhiên nói, “Vừa nãy, cám ơn anh.”
Ngọc Sanh Hàn chẳng qua chỉ liếc cô một cái, trầm mặc, đột nhiên nói, “Cả đêm hôm qua ôm một người sắp chết, hôm nay người mình lại đau nhức…”
Hương Diệp lập tức sáng tỏ, nhíu mày, “Muốn tôi chà lưng giúp anh?”
“Cũng có ý tưởng này, nhưng mà vết thương của cô chưa lành, thôi đi~” Ngọc Sanh Hàn thuận miệng đáp một câu, tiếp tục cởi áo, một lúc lâu, lại nghe Hương Diệp như thì thầm nói, “Sau khi về, tôi giúp anh chà lưng, coi như tôi nợ anh.”
Nói xong, giống như một trận gió bước ra ngoài, để Ngọc Sanh Hàn một mình, nhớ tới giọng nói thì thầm kia của cô mà dở khóc dở cười, cô nghiêm túc như vậy, khiến hắn không làm không được, nằm trong bồn nước nóng, nhớ tới gương mặt xấu xí của Danh Dược, trong bụng có tính toán khác.
Không lâu sau, lại nghe thấy ngoài cửa, tiếng của Tần Khê cao vút, mặc quần áo vào, Ngọc Sanh Hàn bước ra ngoài, chỉ thấy Tần Khê đang kéo một thái y xác nhận, “Thái y, ngươi thực sự không bắt nhầm? Hoàng hậu nương nương thực sự không có chỗ nào không ổn?”
“Ách…. Hầu gia, lão thần đã nói rồi, mạch đập của nương nương vững vàng, không có gì bất thường…”
“Ngươi xác định khẳng định Hoàng hậu nương nương một chút ốm đau cũng không có? Không được, bỏ cái chỉ hồng này xuống, trực tiếp dùng tay bắt mạch xác định xác định.”
“Hầu gia! Việc này vạn vạn không thể a!” Lão thái y nghe vậy, trực tiếp bị dọa cho sợ đến mức quỳ xuống, ngọc thể của Hoàng hậu đâu phải ai cũng có thể tùy ý chạm vào? Đây đúng là đại nghịch bất đạo! Ngọc Khê hầu này bị làm sao vậy, giống như là muốn muội muội mắc phải bệnh gì lắm vậy?
Quay đầu, lập tức kinh hãi mở to mắt, quỳ xuống đất trạng thái cầu xin tha thứ, “Lão thần tham kiến Hoàng thượng!” Ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng cầu xin, Hoàng thượng người mau cứu lão thần đi ~
Ngọc Sanh Hàn vội ho một tiếng, “Thái y xin đứng lên đi.” Liếc Hương Diệp một cái, thấy tay cô đã được băng bó tử tế, liền gọi An Quế đưa thái y ra ngoài, sau khi người ngoài đã đi hết, Tần Khê mới sầu não nghiêm mặt nói, “Chẳng lẽ lão Bách Quái gì đó kia gạt chúng ta?”
“Tôi không thấy thế.” Ngọc Sanh Hàn lạnh giọng nói, Hương Diệp ngồi một bên, chỉ nhìn bọn họ dằn vặt, không cảm thấy có chút cảm giác khẩn trương nào…..
Lúc trời gần tối, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn ngồi trong viện thưởng trà…
Nắng chiều dần buông, tia nắng cuối cùng biến mất trên mặt đất, chén trà trong tay Hương Diệp rơi xuống đất, cả người trực tiếp té xỉu trong lòng Ngọc Sanh Hàn, Danh Dược không hề gạt người, chẳng qua là Thái y chẩn không ra bệnh mà thôi.
Lần nữa tỉnh lại, đã thấy Tần Khê nằm dưới giường ngáy khò khò, trong phòng không có bóng dáng Ngọc Sanh Hàn, nhìn qua thì là Tần Khê trông cô cả đêm, mặc dù không có cảm giác gì, nhưng nếu để người ta không cẩn thận phát hiện ra cô hoàn toàn không có tri giác khó tránh khỏi lại muốn khủng hoảng một phen.