Cô cũng không muốn như thế này nữa.
Tần Khê nhìn Hương Nại Nhi chạy ra khỏi đám người, xa dần, cúi đầu, nhìn không ra nét mặt, xung quanh ồn ào, Tần Khê chỉ cảm thấy toàn thân đang run rẩy tại chỗ, giống như đè nén quá nhiều thứ, vai run bần bật, còn cả nắm đấm siết chặt, gân xanh nổi lên, đột nhiên, Tần Khê giơ nắm đấm lên, nện thật mạnh vào tường đá, vài miếng đá vụn rơi ra, dính chút đỏ sẫm, máu từ mu bàn tay Tần Khê nhỏ từng giọt trên đất, đỏ đến quỷ dị, đỏ đến dọa người.
Mọi người thấy thế, đã sớm bị dọa cho choáng váng, không dám lên tiếng, Tần Khê chỉ chậm rãi lê bước, cú đầu, giống như một con thú hoang lạc đàn, bước được mấy bước, đột nhiên thét lên một tiếng đinh tai nhức óc.
“A!!!!”
Giống như muốn xả hết nỗi đau đớn trong lòng, Tần Khê đứng tại chỗ, hét đến cuối cùng, thanh âm đã có chút khản đặc.
Khi trở lại Vương phủ, quản gia ra đón, thấy sắc mặt Tần Khê thực sự không ổn, lại nhìn bàn tay vẫn chảy máu của hắn, không nhịn được mà sợ hãi, vội vàng bảo người đi gọi đại phu, Tần Khê chỉ khoát tay cản lại, ánh mắt thoạt nhìn có chút mệt mỏi, còn hơi đỏ lên, quản gia nhìn mà đau lòng, không kìm được hỏi, “Vương gia, ngài làm sao vậy? Không tìm được tiểu thư Hương Nại Nhi sao? Thị vệ không phải đã báo lại, ngài và Hương tiểu thư ở trên phố…”
“Quản gia, đừng hỏi nữa.” Tần Khê cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói dường như có chút khàn khàn, chỉnh trang lại tâm trạng một lượt, trầm giọng nói, “Vết thương băng qua là được…. Ngươi phái người tiến cung chuyển tin, nói chuyện tối qua ta nhờ Hoàng thượng giúp hãy hủy đi, ta quyết định tự mình làm, bảo bọn họ đừng nhúng tay vào.”
“Ta về phòng đây, không có chuyện gì đừng quấy rầy ta.” Tần Khê thấp giọng nói xong, liền đi thẳng về phòng.
Quản gia lần đầu tiên thấy Vương gia nhà mình thất hồn lạc phách như vậy, nhớ đến lần Quận chúa xuất giá, Vương gia cũng đâu mất mát như vậy?
Gia đinh đứng một bên ghé lại hỏi, “Vương gia chúng ta đây là sao vậy? Chẳng lẽ, lại cãi cọ với tiểu thư Hương Nại Nhi rồi?”
Quản gia quay đầu trừng tên gia đinh, ngay sau đó lại nghĩ, cũng không phải không có khả năng, vậy nên, sai người đến Thiên Sứ các, tìm Hương Nại Nhi tiểu thư về là quan trọng nhất.
Gia đinh quay lại, nói là tiểu thư Hương Nại Nhi phải luyện bài mới, thời gian tới sẽ ở lại Thiên Sứ các không về, quản gia vừa nghe vậy, trong lòng đã hiểu ra mấy phần, hai người này lại cãi cọ ầm ĩ rồi.
Đến chiều tối, Tần Khê vẫn chưa bước ra khỏi cửa, quản gia thấy vậy không khỏi có chút bận tâm, mang thức ăn đến phòng Tần Khê, gõ cửa một tiếng, cũng may, bên trong còn có người đáp lại.
Không dám nói với Tần Khê chuyện Hương Nại Nhi, quản gia nghe lời Tần Khê đặt thức ăn ngoài cửa, lúc rời đi, trong lòng vẫn không khỏi có chút bận tâm.
“Tiểu thư Hương Nại Nhi, cô về nhìn một chút thôi, Vương gia tự giam mình trong phòng đã mấy ngày rồi…” Lúc Quản gia tự mình đến tìm Hương Nại Nhi, Hương Nại Nhi đang luyện bài với Đoạn Lặc.
Nghe quản gia nói vậy, chỉ nói, “Vương gia có ăn cơm đầy đủ không?”
Quản gia nghe vậy, hơi sửng sốt, “Cái này, thức ăn để ở cửa… lần nào cũng ăn sạch sẽ…”
“Ăn cơm đầy đủ là tốt rồi, lớn như vậy, sẽ tự biết chăm sóc bản thân mình.” Hương Nại Nhi ngoài miệng thì hời hợt, mùi vị trong lòng, cũng chỉ có tự mình biết, quản gia thấy Hương Nại Nhi như vậy, còn định nói gì đó, Hương Nại Nhi lại nói, “Quản gia thúc thúc, ta còn có tiết mục quan trọng phải chuẩn bị, thúc… giúp ta chăm sóc Tần Khê cho tốt, giờ ta chưa thể về được.”
Trước khi Tần Khê đến tìm cô, cô sẽ không về gặp hắn.
Hơn nữa, tuy nói tự giam mình trong phòng, hắn có thể ăn uống đầy đủ, vậy thì chắc không sao.
Đẩy quản gia đi rồi, Hương Nại Nhi khẽ vuốt tim, nơi này vẫn nhảy lên rõ ràng như vậy, mượn việc luyện múa để khiến bản thân không để ý đến Tần Khê, vậy còn Tần Khê thì sao?
“Hay là, về xem một chút đi.” Giọng nói của Đoạn Lặc truyền đến từ phía sau, Hương Nại Nhi hơi ngẩn ra, sau đó lập tức quay đầu, cười cười, “Không liên quan tới ngươi, đừng có mà quản nhiều quá. Mau lên! Tiếp tục luyện bài!”
Lại nói, quản gia khuyên Hương Nại Nhi không được, chỉ có thể gọi người đưa thư vào cho Quận chúa, lời Quận chúa nói, Vương gia lúc nào cũng nghe.
Kết quả là, tối hôm đó, lúc Tần Khê vẫn còn đang bố trí vài thứ tinh vi của mình, cửa phòng đột nhiên oành một tiếng bị đá văng ra, gãy mất nửa cánh cửa, Tần Khê hơi nheo mắt, nhìn ra cửa, đã thấy Ngọc Sanh Hàn ung dung bước vào, ánh mắt lạnh lùng rơi vào người hắn, hiện lên vẻ trêu tức.
Mặt đầy râu ria lởm chởm, đầu tóc rồi bù như đống rơm, y phục trên người như mấy ngày chưa có thay, nhìn trông lếch thếch vô cùng, so với hắn hồi trước còn be bét hơn.
Tần Khê thấy Ngọc Sanh Hàn, cũng chẳng để ý tới, tiếp tục công việc trên tay, lẩm bẩm nói, “Một chút nữa thôi, một chút nữa thôi là xong rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, bước lên, giật lấy bản vẽ trong tay Tần Khê, nhìn một cái, ánh mắt liền trở nên ngưng trọng, Tần Khê liều mạng nhìn chằm chằm hắn, giơ tay, giọng điệu cũng không khá khẩm gì, “Đưa tôi!”
“Tần Khê, ý tưởng của anh thật sự là rất ngông cuồng.” Ngọc Sanh Hàn trả bản vẽ lại cho hắn, chỉ nói một câu như vậy, Tần Khê hừ một tiếng, ánh mắt nặng nề, nghĩ tới dáng vẻ trưa hôm đó Hương Nại Nhi khóc òa lên chỉ trích hắn, bộ dạng kia, mỗi tối đều hiện lên trước mắt hắn, khiến cho trái tim hắn đau đến thắt lại.
”…Em chỉ muốn thấy, ít nhất một lần, một lần thôi, anh toàn tâm toàn ý vì em…”
“Em nói thích anh, anh chỉ tiếp nhận, ngay cả nói thích em anh cũng chưa từng nói…”
Ánh mắt Tần Khê chuyên chú, trong đầu là gương mặt khóc rấm rức của Hương Nại Nhi, còn có những lời mà cô nói, mỗi câu hắn đều nhớ, sau này, sẽ không để cô phải khóc như vậy nữa, lần này, nhất định phải khiến Hương Nại Nhi thấy rõ được tình cảm hắn dành cho cô.
Hương Diệp bưng một bát cháo trắng bước vào, nhìn thấy bộ dạng kia của Tần Khê, hơi nhíu nhíu mày, lại nhìn giấy vụn đầy đất và cả bàn toàn giấy nháp kia, trong lòng hơi hiểu ra, yên lặng thu dọn một chỗ trống, đặt bát cháo hoa cúc xuống, Tần Khê nhìn hai người, chỉ nói, “Hai đứa về đi, tự anh giải quyết được.”
“Bọn em không định nhúng tay.” Hương Diệp nói rất bình thản, nhìn Tần Khê, tiếp tục, “Không phải anh không để bọn em giúp sao? Cho nên, bọn em chỉ đến thăm anh, mang cho anh chút đồ ăn bổ sung năng lượng thôi, không hơn.”
Tần Khê nghe vậy, hơi sững sờ, sau đó thấp giọng cười cười, “Có muội muội tốt thật đấy.”
Bước tới, cầm bát cháo kia húp ừng ực, Tần Khê lấy tinh thần, định chấn hưng sĩ khí để tiếp tục công việc, đột nhiên, bụng bỗng lên cơn đau thắt, Tần Khê ngồi chồm hỗm xuống, mặt đầy vẻ thống khổ, nghiêng đầu, trừng hai kẻ mặt đầy vô tội kia.
“Hai, hai đứa bỏ gì vào trong cháo hả?”