Mở hộp ra, hộp gấm xinh đẹp, bên trong là một miếng Thanh ngọc khổng tước được điêu khắc, chế tạo thành hình tròn đầy, bên trên có khắc hoa văn phượng tước, bên cạnh còn có khắc mấy đóa mẫu đơn, chế tác tinh xảo, luân hoa tuyệt mỹ.
“Đây chính là Thanh ngọc khổng tước thượng hạng~” Minh Lam ngồi một bên than một tiếng, nhìn ánh mắt ảm đạm của Tiêu Cẩm, đầy vẻ trêu tức, Thanh Ngọc hiếm có, mà Thanh Ngọc màu sắc sặc sỡ như khổng tước lại càng trân quý, dùng một khối ngọc như vậy để chế tác, giá trị lớn vô cùng.
Bình phi nhìn khối ngọc bội kia chằm chằm, Ngọc Sanh Hàn chỉ nhàn nhạt quét qua, Hương Diệp từng bảo hắn làm quen với các loại ngọc ở Tây ngọc, loại Thanh ngọc khổng tước này hắn cũng chỉ thấy qua ở Trân phòng, cũng có thể coi là đồ trân quý hiếm thấy, Hương Diệp nhìn khối ngọc bội kia, chỉ lãnh đạm không nói, sai người cất đi, lại cám ơn Tiêu Cẩm lần nữa.
Ngồi ở đây, trừ Bình Phi, ánh mắt Cầm Phi cũng dừng trên khối thanh ngọc, chỉ vì, khối thanh ngọc kia giống hệt với khối nàng nhặt được.
Thì ra hắn đã sớm tính sẽ tặng cho Hoàng hậu, cách một năm, hắn lại chế tác ra một khối mới.
Trong mắt, cũng hiện lên vẻ cô đơn như Tiêu Cẩm, nhưng không ai biết được, sau khi Tiêu Cẩm ngồi xuống, lúc này thọ yến của Thái hậu cũng bắt đầu, nhạc sư đồng thời tấu lên điệu nhạc vang dội kéo dài, càng kéo càng cao, cao đến tận trời, cũng không hạ xuống.
Trái tim mọi người theo âm nhạc nâng đến chỗ cao nhất, cuối cùng cũng hạ xuống, mới hiểu ra đây chẳng qua chỉ là khúc dạo đầu.
Điệu nhạc cao cuối cùng cũng chậm lại, lại thấy ở hai bên bàn tiệc, một đám nữ tử mặc đồ hồng từ từ bước ra, trong tay ai cũng xách theo một chiếc đèn hoa đăng xinh xắn, vòng qua đám tân khách một vòng, váy hồng phất phới, bàn tay trắng nõn buông xuống, từ chỗ Tiêu Cẩm xếp hàng đến Xảo phi ở cuối bàn tiệc , Lam Điền mang theo chúng nữ tử đem hoa đăng theo thứ tự đặt ở chiếc bàn đối diện mình.
Thủy mâu nhẹ ngẩng lên, lại chống lại nụ cười như trêu đùa của Minh Lam, Lam Điền khép mắt, bàn tay trắng nõn nhẹ buông, sau đó mang theo đám nữ tử rời đi, Thái Hậu ngồi trên vị trí chính giữa, lại không thấy ai đến dâng hoa đăng, đang nghi ngờ, lại thấy từ giữa, một nữ tử áo hồng không biết từ đầu xoay ra, bước chân nhẹ nhàng, vẫn xoay vòng như cũ, xoay người đến trước mặt Thái hậu, một ngọn đèn hoa đăng màu đỏ tinh mỹ bỗng dưng xuất hiện trước mặt Thái hậu, khiến Thái hậu ngẩn cả người, ngay sau đó tràn ra vẻ vui mừng, nhận lấy hoa đăng.
Trên mặt Hương Nại Nhi nở nụ cười ngọt ngào, mang theo đám nữ tử chầm chậm xếp thành hàng, giọng oanh chúc: “Cung chúc Thái hậu thiên tuế!”
Màn mở đầu kinh hỉ này khiến cho Thái hậu mặt tràn đầy tán thưởng, đám Bình phi đương nhiên nhận ra nữ tử áo hồng chính là Hương Nại Nhi đã gặp ở phủ của Ngọc khê hầu, Bình phi nhìn chằm chằm một thân áo hồng của Hương Nại Nhi, như có điều suy nghĩ, trái lại An Quế đứng sau lưng Ngọc Sanh Hàn, nhìn bộ dáng của Hương Nại Nhi, nhất thời sững sờ, hình như đã từng gặp qua.
Chúng nữ không chờ Thái hậu mở miệng, đã nhẹ bước tiến lên vũ đài, màn trướng trên đài thổi nhẹ, tiếng nhạc tấu lên.
Cao vút, lại thấp xuống, Hương Nại Nhi mang theo chúng nữ tử, theo tiết tấu đứng thành hàng, nhanh chóng bắt đầu múa theo tiếng nhạc, vừa sống động lại kỳ lạ, Hương Nại Nhi kéo Lam Điền, nháy mắt cất giọng hát, Lam Điền đứng một bên múa theo tiếng ca:
“Trái tim ~ em đập thình thịch
Cảm giác linh hồn sắp thoát ra này thực tuyệt vời
Oh~ anh mỉm cười với em (mỉm cười với em)
Nhiệt độ ngày càng tăng làm sao bây giờ
Ánh mắt mơ hồ nụ cười đang nhảy loạn ( suy nghĩ nhảy loạn)
Tâm trạng lay động mặt hồng như táo (mùi vị thật ngọt ngào)
Baby anh là ai
Tại sao em lại biến thành con quỷ nhỏ nhát gan
Thích anh lại nói đã lâu không gặp
Rõ ràng mới gặp anh có một lần”