Ngọc Sanh Hàn im lặng, nhìn mọi người một cái, lại nhìn cô tú nữ kia, chống lại cặp mắt không chịu thua kia, cuối cùng trầm giọng nói, “Đây chỉ là trắc nghiệm đầu tiên, coi như nàng ta qua cửa, còn những người khác, đều xuất cung cả đi.”
Dứt lời, gương mặt lạnh lùng, xoay người đi thẳng, chẳng qua chỉ là cửa thứ nhất, hắn sẽ có cách nhổ nốt cả cọng cỏ này.
. . .
Rắc rắc, lại cắt sai một cành, Hương Diệp nhìn cành cây bị cắt nhầm kia, trong lòng buồn bực không nói lên lời.
Kể từ sau hôm đó, Ngọc Sanh Hàn không còn chạy tới đây nữa, có điều, vẫn sai An Quế cách hai ngày sẽ đưa Mân Thanh cao tới, mà người thật, chưa từng xuất hiện.
Tính ngày ra, thì cũng đã được bảy tám hôm rồi.
Thì ra là, cô nhớ rất rõ ràng.
Tần Khê vừa về, nhìn thấy Hương Diệp cầm cây kéo ngẩn người, khẽ thở dài trong lòng, bước tới, cố ý lớn tiếng nói, “Có một số người nha, thấy, thì đuổi người ta đi, không thấy, thì trong lòng cứ buồn bực đến phát hoảng ~ tình yêu mà, đúng là khiến cho người ta mâu thuẫn ~”
Hương Diệp nghe Tần Khê nói, im lặng, không quay đầu lại, tiếp tục tỉa hoa của cô, có điều tay không yên ít nhiều tiết lộ ra tâm trạng của cô lúc này, Tần Khê lại đến gần, đứng phía sau cô, cố ý nói, “Nghe nói cậu ta ấy, gần đây có tân hoan, sống hơi bị sung sướng ~”
“Chẳng liên quan gì đến em.” Hương Diệp nhàn nhạt nói, cây kéo trên tay lại giống như bị gỉ, cầm trên tay mà không sao cắt xuống được.
“Nhóc con khẩu thị tâm phi~” Tần Khê chậc chậc than, lại thấy Hương Diệp bỗng đứng dậy, nhìn thẳng hắn, Tần Khê chớp mắt mấy cái, “Em nghĩ rõ ràng rồi?”
“Kéo rỉ rồi, em đi đổi cái khác.” Hương Diệp nhạt giọng nói, cầm kéo đi thẳng.
Tần Khê lại lắc đầu một cái, hô về phía bóng lưng Hương Diệp, “Kéo thì đổi được, nhưng chồng thì không đổi được đâu ~”
Vừa mới dứt lời, cây kéo trong tay Hương Diệp liền viu viu viu cắm thẳng vào bùn đất cách chân Tần Khê không xa lắm, mãi Tần Khê mới nhìn rõ là vật gì bay từ bên kia lại, nhất thời bị dọa cho sợ đến nhảy bắn ra mấy bước liền, mặt đầy sợ hãi nhìn Hương Diệp nói, “Tiểu Hương Hương em mưu sát anh ruột nhá ~ trái tim của anh đã bị tổn thương nghiêm trọng!”
“Dù em không có bằng bác sĩ, có điều em có thể giúp anh khai đao xem trái tim anh có bị hỏng thật không.” Hương Diệp hời hợt nói, Tần Khê thức thời khoát khoát tay, “Tiểu Hương Hương em mau đi lấy kéo đi, cẩn thận không bị đứt tay, cái này để ca ca anh xử lý giúp em.”
Cuối cùng Hương Diệp liếc xéo Tần Khê một cái, mới quay người bỏ đi, lòng vẫn phiền muộn như cũ, nghe người làm trong phủ nói, Ngọc Sanh Hàn trong cung lấy đám tú nữ ra xả giận, gần như đã lấy cớ đuổi hết tú nữ xuất cung, duy chỉ có, một người được giữ lại. . .
Từ khi bắt đầu chiến tranh lạnh, ngày thứ tám. . .
Ngọc Sanh Hàn mặt lạnh nhìn sắc trời tối dần bên ngoài.
Đột nhiên, An Quế gõ cửa, đi vào, sau lưng còn có mấy cung nhân mang theo một rương lựu, cung kính nói, “Hoàng thượng, Hoàng thượng phân phó trước khi mặt trời xuống núi để cho Tiểu chủ Niệm Nhã hái hết một trăm quả lựu, đều ở đây cả.”
Ngọc Sanh Hàn nghe vậy, mắt hơi liếc qua rương lựu kia, không nói gì, An Quế thấy vậy vội nói, “Nô tài vẫn đứng cạnh nhìn, đều là tiểu chủ tự mình hái. Không nhờ ai giúp cả.”
Ngọc Sanh Hàn khoát khoát tay, “Trẫm biết rồi, đi xuống đi.”
“Hoàng thượng, vậy cửa thứ tư này. . .”
“Qua.” Ngọc Sanh Hàn như có chút phiền não đứng dậy, ánh mắt rơi vào chiếc hộp ngọc nhỏ trên bàn, trong lòng suy nghĩ thuốc cô bôi sắp hết rồi đúng không.
An Quế nhìn mặt đoán ý, đương nhiên biết tâm tư của Hoàng thượng không đặt vào chuyện khảo nghiệm tú nữ, bèn nói, “Hoàng thượng, thuốc này, có phải để sáng sớm mai đưa qua?” Thực ra thì, An Quế rất hoài nghi, Hoàng thượng cố ý đưa từng hộp nhỏ như vậy, để cho tiền Hoàng hậu nương nương nhớ kỹ cái tốt của Hoàng thượng trong lòng, nhưng mà, đã mấy ngày rồi, Hoàng thượng chỉ bảo ông ta đưa đến, còn mình chưa từng xuất cung.
Nghe Ngọc Khê vương nói, hai người lại cãi cọ rồi thì phải.
An Quế đang than thở, lại thấy Ngọc Sanh Hàn đột nhiên cầm chiếc hộp ngọc nhỏ trên bàn lên lạnh lùng nói, “Lần nãy Trẫm tự mang.” Nói xong, cầm hộp lên định đi, An Quế vội vàng nói, “Hoàng thượng, giờ mặt trời cũng sắp xuống núi rồi, Hoàng thượng giờ xuất cung. .”
“Không được?” Ngọc Sanh Hàn mắt lạnh liếc xéo, không nghi ngờ chút nào câu hỏi cũng chính là câu khẳng định, An Quế nào dám nói gì chứ, có điều dạo này Thái Hậu không thích Hoàng thượng cứ chạy ra ngoài cung mãi, Hoàng thượng đi rồi ông ta lại bị phê bình, Quan Niệm Nhã kia còn đứng ngoài chờ khẩu dụ của Hoàng Thượng kia kìa.
Ngọc Sanh Hàn không cần biết, chẳng qua là đột nhiên rất muốn gặp cô, cũng là vì nhìn thấy rương lựu kia.
Thuận tay cầm một quả, sải bước đi thẳng, An Quế bất đắc dĩ phân phó cung nhân, “Mang đi chia cho các viện đi.”
Ngọc Sanh Hàn vốn mặc thường phục, giờ cũng không cần thay y phục, tay trái một cái hộp nhỏ, tay phải một quả lựu, đi thẳng ra khỏi Ngự thư phòng, nhưng không thấy, bên ngoài Ngự thư phòng, Quan Niệm Nhã quy củ đứng dưới tàng cây chờ hắn truyền gọi, giờ thấy hắn vội vã rời đi, nhất thời sửng sốt, vươn cánh tay có chút đau nhức lên, người kia lại chẳng thèm nhìn đến nàng.
Nàng hoa hoa lệ lệ bị ngó lơ!
Không lâu sau, An Quế đi ra, cung kính với nàng, “Chúc mừng tiểu chủ, cửa thứ tư này cũng qua.”
“Hoàng thượng không triệu kiến ta?”
“Ạch, Hoàng thượng có chuyện quan trọng, hôm nay tiểu chủ đã mệt mỏi rồi, xin hãy hồi cung nghỉ ngơi trước đi.” An Quế cười híp mắt nói, sau đó xoay người đi thẳng vào.
Quan Niệm Nhã nghe vậy, trên mặt không có quá nhiều biểu cảm. Công công này không dễ mua chuộc, nàng dĩ nhiên là chẳng hỏi được gì. Đang định bỏ đi, lại thấy mấy tiểu công công mang rương lựu nàng cực khổ mấy canh giờ khiêng ra, không nhịn được tiến lên hỏi, “Mấy người các ngươi chờ đã.”
“Tiểu chủ có gì phân phó?”
“Vừa nãy Hoàng thượng vội vội vàng vàng, đi đâu vậy?” Quan Niệm Nhã giờ rất tò mò, Hoàng đế này, hình như căn bản không bỏ nàng vào trong mắt, nói gì đến khảo nghiệm, nàng hoài nghi hắn chỉ lấy cớ chỉnh người mà thôi.
“Hoàng thượng chắc là xuất cung đi.” Một tiểu thái giám trả lời.
“Xuất cung? Bây giờ xuất cung? Làm gì?”
“Hình như là đi đưa thuốc cho tiền Hoàng hậu.”
Quan Niệm Nhã nghe vậy, không nhịn được hơi ngẩn ra, đã nghe nói qua, đương kim thiên tử đối với hoàng hậu thâm tình thắm thiết, ba năm chuyên sủng, cuối cùng lại lấy một phong phế hậu chiếu kết thúc, nàng cho là đương kim thiên tử chẳng qua cũng chỉ là kẻ bạc tình bạc hạnh, nhưng, thực sự là vậy sao?
Mà bên kia, lúc Ngọc Sanh Hàn cưỡi ngựa đến Ngọc Khê vương phủ, trời đã tối rồi.
Hương Diệp bình thường vẫn ở nhà, có điều không nghĩ tới, Tần Khê cũng ở đây.
Khi Ngọc Sanh Hàn bước vào, quản gia nói, Quận chúa và Vương gia đang dùng bữa.
Mất đi thân phận Hoàng hậu trong quá khứ, lại biến thành quận chúa, hắn không thích xưng hô kiểu này.
Đi thẳng vào phòng ăn, không để ý đến vẻ sững sờ của hai người kia, phân phó người làm mang lên một bộ bát đũa, ngồi xuống bên cạnh Hương Diệp. Người trong phủ cũng biết giao tình của Hoàng thượng và Vương gia không ít, liền lập tức mang một bộ bát đũa lên, mà Tần Khê và Hương Diệp vừa bắt đầu ăn cơm tối, người này không nói tiếng nào đã đi thẳng vào, té ra là đến ăn trực?
Mấy ngày trời không đến, vừa mới đến đã coi như không có chuyện gì?
“Tôi bảo này, Hoàng thượng chán cơm trong cung rồi à?” Tần Khê rảnh rỗi nói một câu, đũa trong tay cũng không ngừng gắp, Hương Diệp bưng bát, thấy hắn thoải mái ngồi xuống, cũng không nói gì, mặc kệ tiếp tục ăn cơm!
“Anh còn chưa ăn cơm tối.” Ngọc Sanh Hàn nhìn Hương Diệp, đột nhiên vươn tay, đặt chiếc hộp ngọc nhỏ lên bàn, lại vươn tay, thả xuống một quả lựu. Hương Diệp liếc mắt nhìn đồ trên bàn, tiếp tục thong dong húp canh của mình.
Ngọc Sanh Hàn cũng không nói gì, bưng bát lên, lẳng lặng ăn cơm, Tần Khê nhìn hai người này, bữa cơm này sao ăn mà cũng không yên vậy hả~ trên bàn cơm có cần phải khiến cho không khí trở nên quái dị như vậy không hả?
Vất vả lắm mới ăn xong bữa cơm, Hương Diệp bỏ bát đũa xuống, nhạt giọng nói, “Em no rồi.”
Tần Khê cầm đũa gật đầu một cái, chớp mắt mấy cái, nhìn qua Ngọc Sanh Hàn, đã thấy Ngọc Sanh Hàn một hơi húp sạch canh trong bát, sau đó đặt bát xuống, lạnh lùng nói, “Tôi cũng no rồi.”
Nói xong, cầm chiếc hộp ngọc Hương Diệp không cầm đi cùng với quả lựu trên bàn nhanh chóng đuổi theo.
Tần Khê ngồi một mình trước bàn cơm, âm thần than thở, cậu này, đúng là chẳng khách khí gì cả, còn tự nhiên hơn ở nhà mình ~ dám bỏ chủ nhà lại một mình! Tự mình gắp thức ăn, Tần Khê từ từ nhai, các người đi hết đi, hắn còn phải ăn tiếp.
Trong lúc Tần Khê đang điên cuồng càn quét một bàn đồ ăn thừa, bên kia Ngọc Sanh Hàn đẫ lẽo đẽo theo Hương Diệp bước vào vườn hoa, Hương Diệp vốn định đi tản bộ, bị hắn theo đuôi cũng mất hết hứng thú, im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quay đầu, “Sau này không cần phải mang cho em nữa.” Dừng một chút, lại bổ sung, “Nhờ phúc Hoàng thượng, vết sẹo đã mờ đi nhiều rồi.”
Ngọc Sanh Hàn nghe câu này, chỉ hơi cau mày, bước lên trước, kéo tay Hương Diệp qua, đặt quả lựu vào tay cô, Hương Diệp khó hiểu, “Làm gì vậy?”
“Cái này là cho em.”
“Em không ăn lựu.” Hương Diệp vung tay một cái, ném quả lựu lại vào trong ngực hắn, Ngọc Sanh Hàn bắt lấy quả lựu, đột nhiên vươn tay, chặn phía trước Hương Diệp, “Em ghét lựu? Hay là cảm thấy nó khiến em chán?”
“Cả hai, anh tránh ra.” Hương Diệp nói xong, xoay người lại muốn đi.
“Anh đã cho đám tú nữ kia xuất cung hết rồi!” Ngọc Sanh Hàn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, khiến cho chân Hương Diệp khựng lại, Ngọc Sanh Hàn lại nói tiếp, “Còn một người không lâu nữa cũng sẽ đi.”
“Chuyện đó cũng không liên quan đến em.” Hương Diệp tiếp tục cứng giọng, cắn cắn môi, thấp giọng nói, “Hoàng cung không liên quan đến em, Hoàng hậu cũng không liên quan đến em.”
“Vậy anh thì sao? Anh cũng không liên quan đến em?” Ngọc Sanh Hàn vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi dồn, “Ai khiến anh xuyên hết lần này đến lần khác? Ai nói sau này sẽ chịu trách nhiệm với anh?” Cuối cùng, vẫn phải lôi cả những chuyện này ra nói, dù sao đã tới rồi, mặt dày mày dạn quấn lấy, vô lại cũng phải làm.
“Em đã ở cạnh anh ba năm, có nợ cũng đã trả hết.”
“Em nợ anh, luôn luôn nợ anh !” Ngọc Sanh Hàn không chịu buông tha, Hương Diệp lại càng không chịu đầu hàng, hai người đứng đó giằng co một chập, Hương Diệp cuối cùng cũng mở miệng, thấp giọng hỏi, “Như vậy mãi, anh không thấy mệt mỏi sao?”
*** Anh Hàn không mệt, dưng mờ tớ mệt lắm bạn Diệp ợ ~~~ bạn gật nhanh cho chúng tớ nhờ cái ~