“Mi cong cong mắt chớp chớp
Lời nói ra khóe miệng sao lại cong lên
Nụ cười của anh giống như vành trăng cong cong
Không khí lãng mạn cần có anh làm bạn
Mi cong cong mắt chớp chớp
Khi đã yêu thế giới trở nên thật tuyệt vời
Gió đến chơi thổi gì qua vậy
Thổi người vừa thấy đã yêu”
“Cái này…” Hương Diệp khẽ xấu hổ, nhìn Hương Nại Nhi nhảy đến là vui sướng trên đài, lúc trước cứ nằng nặc giữ bí mật với cô, làm cả một tháng hóa ra lại chọn cái bài “Mi cong cong” râu ông nọ cắm cằm bà kia như vậy?
“Bài này, là xướng lên tình cảm kính ngưỡng với mẫu hậu.” Ngọc Sanh Hàn chậm rãi mở miệng, tròng mắt đột nhiên liếc xéo qua Hương Diệp, giống như đang cười nhạo Hương Diệp ngốc ngếch, ngay cả nói khoác cũng không biết.
“Hoàng cung này, bởi vì có Thái hậu mới sinh sắc.” Ngọc Sanh Hàn tiếp tục mặt không đỏ tim không đập vừa nói láo, vừa chọc cho Thái hậu cười không dứt, “Hoàng nhi cũng biết nói đùa với Mẫu hậu, lời này càng nói càng dễ nghe~”
Hương Diệp nhìn Ngọc Sanh Hàn bất cẩu ngôn tiếu, nghiêm trang nói ra mấy câu gạt người khoác lác chết không đền mạng, khóe miệng không nhịn được động đậy, che miệng cười trộm, Thái hậu thấy vậy, cười hỏi, “Hoàng hậu cười gì vậy?”
“Thần thiếp… Thần thiếp chẳng qua là bởi vì thấy Hoàng thượng cùng Thái hậu thân mật ấm áp như vậy, trong lòng vui mừng thôi.” Hương Diệp ngượng ngùng đáp lại, thấy nụ cười nơi đáy mắt Ngọc Sanh Hàn, rõ ràng là đang cười nhạo cô cũng thông đồng làm bậy theo.
Hoan nghênh ~
Hương Diệp quay đầu, lại chống lại ánh mắt hơi thẫn thờ của Tiêu Cẩm, đối mặt với cô, lập tức xoay đầu đi, lúc nhìn biểu diễn trên đài sắc mặt đột nhiên cứng lại, kinh động. Hương Diệp quay đầu nhìn theo tầm mắt hắn, lại nghe âm nhạc trên đài chuyển một cái, trên mặt nhất thời rơi xuống mấy đường hắc tuyến….
Hương Nại Nhi, cô làm ơn nghĩ đến nỗi khổ của những “Người thuyết minh” như chúng tôi chứ….
Tất cả mọi người ngồi ở đây đều bị âm nhạc cùng vũ điệu đột ngột chuyển nhanh làm cho sửng sốt, Thái Hậu quả thực nhìn mà sửng sốt không ngớt, “Hoàng nhi… đây là bài gì vậy?”
Ngọc Sanh Hàn cùng đầy đầu hắc tuyến, trừng Tần Khê, rất muốn hỏi, Tần công tử, xin hỏi tại sao thọ yến của Thái hậu lại có thứ âm nhạc “Vui xoàn xoạt” “Vui xoàn xoạt” như vậy?
Trên đài, Hương Nại Nhi kéo theo một đám nữ tử, một thân phấn y hồng trang, oanh ca yến vũ, đồng ca, “Vui xoàn xoạt Vui xoàn xoạt! Yeah yeah? Vui xoàn xoạt Vui xoàn xoạt! Yeah yeah?”
“Bài này, nghe cũng vui~” Thái hậu mỉm cười cảm thán một câu, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn đồng thời giật giật khóe miệng, chẳng lẽ chỉ có một chữ “Vui” là nghe đã vui mừng như vậy? Thái hậu người không nghe thấy ca từ kia sao?
Đó là “Cọ xoàn xoạt”!
“Cầm của ta thì trả lại cho ta
Ăn của ta thì ói ra cho ta
Ngôi sao đỏ lấp lánh
Giờ chẳng còn gì
Thiếu của ta bù lại cho ta
Trộm của ta nộp lại cho ta”
Không nhìn thấy đám Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn sững sờ dưới đài, Hương Nại Nhi rất tự sướng hát một mach, “Vui xoàn xoạt Vui xoàn xoạt””
“Ha ha ha~” Ngoái ý muốn, mọi người dưới đài trái lại nghe rất vui vẻ, Hương Nại Nhi thấy vậy, giơ tay ý bảo tiếng nhạc dừng lại, Lam Điền lập tức mang theo mấy người kéo đồ trên người xuống, Hương Nại Nhi cũng quay người lại theo, áo đỏ tuột ra thành một dải lụa đỏ, một dải lụa đỏ được kéo ra, rõ ràng viết bốn chữ “Thái hậu thiên tuế!”
Lại nghe, dưới đài một trận tiếng hút khí, hoàn toàn không có sự vui mừng như dự liệu của Hương Nại Nhi, sắc mặt Hương Diệp khựng lại, hoàn toàn mất hết vẻ vui mừng lúc trước, duy chỉ có Bình phi nhìn Hương Nại Nhi một thân tím đậm trên đài, váy hồng la, khóe miệng khẽ cong lên một nụ cười âm độc.