Vừa mới chạm đến vạt áo, Minh Lam đã phất tay một cái, đẩy gã lùi lại mấy bước, Nghiêm công tử kia không chịu thua, vọt lên, Minh Lam thoáng cái nhấc chân, đá bay thẳng ra cửa, đúng lúc Liên Y đi tới nơi, bị một người đột nhiên bay ra ngoài làm cho sợ hết hồn, chân bước hụt một cái, sắp ngã, lại thấy một thân ảnh nhanh chóng lướt qua, mới hồi hồn lại, vòng eo nhỏ nhắn đã được một người vững vàng ôm lấy, Liên Y còn đang kinh sợ, chưa thấy người nọ là ai, người đó đã buông nàng ra, kéo mũ xuống, lại xoay đầu đi.
Liên Y không nhìn rõ được vẻ ngoài của hắn, chỉ có thể nhẹ giọng nói, “Đa tạ công tử.”
Gã Nghiêm công tử kia vừa hay nằm trên mặt đất, thấy Liên Y, bèn vươn tay định kéo góc váy của nàng, Minh Lam mắt nhanh hơn, chân cũng lẹ hơn một bước, giơ lên đạp một cái, sau đó dáng vẻ nhàn nhã hỏi, “Xin hỏi đây chính là phần thưởng của ta?”
Minh Lam chỉ vào chiếc hộp gấm, Liên Y nhìn Nghiêm công tử bị dẫm lên tay nằm chết dí trên đất rên rỉ mà không thể động đậy, bấy giờ mới phục hồi lại tinh thần, bưng chiếc hộp dâng lên, “Chúc mừng công tử.” Nói xong liền mở hộp ra, bên trong trống rỗng, không có gì.
Minh Lam liếc nhìn chiếc hộp kia, nhíu mày hỏi, “Không có gì cả?”
Liên Y chỉ cảm thấy giọng nói của hắn quen thuộc ngoài ý muốn, nhưng vẫn đáp: “Công tử, phần thưởng hôm nay chính là chiếc hộp trống rỗng không có gì cả này.”
Minh Lam lập tức giật mình, đón lấy chiếc hộp trong tay nàng, bỗng nhiên cười một tiếng, nói, “Không có gì cả không khỏi có chút khó coi, mới vừa nãy tại hạ cứu cô nương, không bằng lấy một vật trên người cô nương làm quà tạ lễ đi.”
Liên Y sửng sốt, “Vị công tử này, Thiên Sứ các không có quy định như vậy…”
Lời còn chưa dứt, chiếc khăn tay trong áo đột nhiên bị hắn nhẹ nhàng rút ra, Liên Y thậm chí còn không nhìn nhìn rõ tay của hắn đưa vào ống tay áo của nàng thế nào, đảo mắt, chiếc khăn tay kia đã nằm trên tay hắn, Liên Y chỉ nhìn thấy được nửa gương mặt của người nọ, cặp mắt kia làm sao cũng không thấy được, chỉ cảm thấy nụ cười nơi khóe miệng ấy có chút quen thuộc, lại nghe người nọ cười một tiếng, “Cám ơn Liên Y cô nương.”
Nói xong, vươn tay bỏ chiếc khăn vào trong hộp, xoay người nhảy thẳng từ lầu hai xuống, ra khỏi Thiên Sứ Các.
Liên Y còn kinh ngạc nghĩ đến nụ cười của người nọ, công tử kia đã cưỡi ngựa biến mất.
Vào lúc Hương Nại Nhi đang kinh doanh ở Thiên Sứ các, Nam Lâm lại xảy ra chuyện lớn.
Đầu tiên là Ân Ngôn trúng phải độc thủy tiên bị dị ứng, sau đó là Hương Diệp bị vu tội, Ân Ngôn trước mặt mọi người, tận lực bảo vệ Hương Diệp, khiến cho Tần Khê nhất thời thay đổi cái nhìn với Ân Ngôn, có điều trong quá trình tra xét chân tưởng, Ân Ngôn lại bị người ta thiết kế bôi nhọ là cấu kết với biểu huynh của Minh quý nhân, chuyện ầm ĩ đến cuối cùng, lấy lời bộc bạch chính đáng đường hoàng của Ân Ngôn, kết quả là Minh quý nhân cấu kết với biểu huynh cố ý bôi nhọ Nhan phi bị nhốt lại chờ thẩm tra.
Có điều chuyện không kết thúc đơn giản như vậy.
Ân Ngôn đột nhiên mất lý trí điên cuồng là chuyện Hương Diệp không hề ngờ tới.
Cô biết Ân Ngôn là xuyên tới, cũng biết chủ nhân của thân thể này của Ân Ngôn là nữ tử xảo quyệt tùy ý làm bậy.
Cho tới giờ cô chưa từng nghĩ đến, linh hồn của Ân Ngôn và Ân Nhan Nhan, lại cùng ở trong một thân thể, khác với tình huống trước kia của Ngọc Sanh Hàn, Ân Ngôn mất đi lý trí, dường như không có bất cứ dấu hiệu nào.
Có lẽ có, chẳng qua là bọn họ không chú ý tới.
Cho đến khi Tần Khê than vãn với cô, hắn vừa mở miệng khen cô ấy khôn khéo như Conan mà Ân Ngôn vẫn mắt điếc tai ngơ như cũ, sắc mặt thì hoảng hốt. nhất thời như biến thành người khác.
Hương Diệp bấy giờ mới sinh nghi, vội vã tới lãnh cung, ngay cả cô cũng bị cảnh tượng bên trong làm cho hoảng sợ.
Minh quý nhân bị trói gô lại, mặt đầy máu nằm trên mặt đất, Ân Ngôn, không, là Ân Nhan Nhan mới đúng, đứng trước mặt Minh quý nhân, dao găm trong tay còn nhỏ máu, từng giọt từng giọt, rớt xuống đất, nở thành những cánh hoa quỷ dị.
Đó là lần đầu tiên Hương Diệp gặp Ân Nhan Nhan, nhưng cô không tin, một cô gái có hư hỏng thế nào, cũng không thể hoàn toàn mất đi tính cách lúc bình thường mới phải, trong nháy mắt Ân Ngôn quay đầu, sự âm ngoan trong mắt mang đầy vẻ tàn độc, như đã mất đi tính tình lúc bình thường.
Giống như là thiên sứ và ác ma vốn cân bằng trong thân thể con người, giờ thiên sứ đã biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại ác ma hắc ám, Ân Nhan Nhan lúc ấy, đã cho cô cảm giác như vậy.
Khi con dao trên tay cô ta vung về phía Hương Diệp, cô gần như không phản ứng kịp, cánh tay bị rạch ra một miệng máu, máu tươi ròng ròng chảy xuống, Hương Diệp nhịn đau, giơ bàn tay còn lại vung về phía gương mặt Ân Ngôn.
Một tiếng động chát chúa vang lên, Hương Diệp thấy sự ác độc trong mắt Ân Ngôn dần tản đi, tựa như đang tỉnh táo lại, nhìn Hương Diệp, còn mang theo chút mê man, Hương Diệp thấy rét lạnh trong lòng, theo bản năng cảm thấy tình trạng của Ân Ngôn và Ngọc Sanh Hàn hoàn toàn khác nhau, Ngọc Sanh Hàn là vì ngoại thương nặng nên mới đổi linh hồn lại cho Ngọc Sanh Hàn trước kia, mà Ân Ngôn, dường như linh hồn cô ấy chưa từng rời đi, mà, một Ân Nhan Nhan khác cũng vậy.
Khi Lăng Duẫn Hàm và Thượng Quan Vũ tiến vào, đúng lúc nhìn thấy cảnh như vậy, trong mắt không giấu nổi sự kinh ngạc sững sờ.
Hương Diệp ấn tay cầm máu, nhưng máu vẫn chảy không ngừng, một đao kia của Ân Nhan Nhan, hoàn toàn dùng hết sức lực, trong chớp mắt khi Ân Ngôn phục hồi lại tinh thần, giật mình mở to mắt nhìn tình huống trước mặt, Minh quý nhân mặt be bét màu nằm trên đất, gần như đã bị phá hủy, mà Hương Diệp, cũng bị thương.
Hương Diệp nhìn thấy vẻ khiếp sợ trong mắt Ân Ngôn, ánh mắt hoảng sợ như vậy giống như đã nhìn thấy một chuyện không thể tin nổi, Hương Diệp mới chịu vươn tay kéo cô, lại nghe Lăng Duẫn Hàm khó tin mà gọi một tiếng, “Ân Nhan Nhan.”
“Keng” một tiếng, con dao trong tay Ân Ngôn rơi xuống đất.
Lăng Duẫn Hàm lạnh giọng sai người đưa người bị thương đi, Hương Diệp còn muốn giải thích cho Ân Ngôn, lại thấy, Lăng Duẫn Hàm bước từng bước đến trước mặt Ân Ngôn, mỗi bước chân đều nằng nề, nhìn Ân Ngôn, vừa giơ tay đã vung lên một cái tát.
Tiếng động chói tai đánh vào mặt Ân Ngôn, vang tận đến trái tim Hương Diệp.
Trước đó một giây, hắn còn sủng ái cô gái kia đến vậy, sủng ái đến mức, để cô ấy cả ngày gọi “Tam gia” “Tam gia” không ngừng, sủng ái đến mức, bao dung tất cả những trò đùa dai của cô ấy, không muốn để cô ấy chịu một chút tổn thương nào, sủng ái đến mức, không giống sự sủng ái của một Hoàng đế…
Rõ ràng là một người đã quen sủng ái như vậy, tại sao lại không đi tìm hiểu rõ chân tướng? Tại sao lại cho rằng Ân Ngôn là một cô gái lòng dạ độc ác? Hắn chung quy vẫn chưa hiểu rõ cô ấy sao?
Hương Diệp bị Lăng Duẫn Hàm bắt đi, bóng dáng xoay người bỏ đi của hắn lạnh lùng mà vô lực như vậy, giống như đã hoàn toàn thất vọng với Ân Ngôn bên trong.
Hương Diệp nhìn bóng lưng xa dần của hắn, trước mắt, dường như bóng lưng ấy đang đan xen với bóng lưng của Hàn, cô không phải là Ân Ngôn, nhưng lại cùng yêu phải một bậc quân vương giống cô ấy.
Nếu đến ngày nào đó, người kia quyết tuyệt xoay người, cũng không giữ lại được nữa, trái tim sẽ đau đớn thế nào? Chờ đợi nửa năm, đây chính là kết cục sao?