Hai người được đưa về phòng, lại đi theo phương hướng của Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn, vẫn không thấy bóng dáng hai người đâu, đang lúc hốt hoảng, lại thấy từ phía bên kia rừng, Ngọc Sanh Hàn ôm Hương Diệp đi ra, Tiêu Cẩm thấy Hương Diệp được Ngọc Sanh Hàn ôm, chạy tới, đang muốn nói, lại bị Ngọc Sanh Hàn nhẹ giọng ngăn lại.
Dưới ánh trăng, Hương Diệp nằm trong lòng Ngọc Sanh Hàn, trên người phủ áo khoác của Ngọc Sanh Hàn, tựa vào trước ngực hắn ngủ say nồng, yên lặng ngon lành.
Lúc Ngọc Sanh Hàn phát hiện cô dưới tán cây, cô vậy mà đã ngủ thiếp đi, rõ ràng không dời đi, cũng không nói cho hắn biết, một người trên cây một người dưới tán cây, cùng nhau thưởng thức ánh trăng sáng cả buổi, lại ôm tâm sự khác nhau.
Nhìn bộ dáng say ngủ của cô, Ngọc Sanh Hàn không biết nên tức giận hay nên vui vẻ.
Buổi tối đầu tiên ở sơn trang nghỉ mát, cứ như vậy “Yên bình” trôi qua~
Sau đó, Bình Phi tránh trong phòng mấy ngày, đám Hinh cũng không ai ra ngoài, mấy người Hương Diệp gần như là yên tâm thoải mái nghỉ ngơi vài ngày, đến ngày thứ năm, Bình Phi cuối cùng cũng đi ra, khi đó Tần Khê cùng Hương Nại Nhi mang theo Lam Điền ra suối chơi, mấy người Hinh Phi thì đang ngủ trưa trong phòng.
Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn ở trong sân, một đọc sách một ngắm hoa, sau đêm đó, quan hệ của hai người tựa hồ như có chút vi diệu, nhưng mà Ngọc Sanh Hàn lại không nhắc lại gì cả, giống y như đêm đó, sau đó, vẫn bình thường như không có chuyện gì, chẳng qua là lúc ở riêng với nhau, hình như, không được tự tại như trước kia.
Bình Phi xuất hiện, có thể, cũng coi như vừa đúng lúc, hóa giải không khí lúng túng giữa hai người.
“Thần thiếp lâu rồi chưa ngắm hoa cùng Hoàng thượng, hôm nay mượn phúc của Hoàng hậu muội muội, để cho tỷ tỷ được hưởng chút long trạch~” Bình Phi ngồi trong vườn, mềm giọng cười khéo, Hương Diệp cùng Ngọc Sanh Hàn nhanh chóng ngẩng lên nhìn nhau, rồi lại tránh né.
“Hoàng thượng, người xem hoa Đỗ quyên này thực đẹp.” Bình Phi chỉ vào Đỗ quyên vân cẩm trong hoa viên cười nói, Hương Diệp nhàn nhạt tiếp lời, từng câu từng chữ, “Đỗ quyên vân cẩm, lúc hoa nở, diễm lệ giống như hoa gấm, mùi thơm ngát nhàn nhạt, nhưng nếu nói đẹp đẽ thì vẫn thua Đỗ quyên kim đỉnh, tràng hoa của nó hình chuông, màu trắng sáng trong như tuyết.”
Bình Phi nghe tựa hồ như hơi xấu hổ, thầm nghĩ ngươi trả lời tỉ mỉ như vậy làm gì? Chẳng có chút tình thú nào, Hoàng Thượng sao lại thích nha đầu cứng nhắc như vậy chứ?
Nhìn Ngọc Sanh Hàn một bộ bình tĩnh, đành tiếp tục nói: “Hoàng thượng đã nghe qua điển cố về hoa Đỗ quyên chưa? Truyền thuyết kể chim Đỗ quyên là do Thục vương Đỗ Vũ ở cổ đại sau khi chết biến thành, hàng đêm ông ta đều khóc thương lệ cạn, mà rỉ máu, rơi vào trên hoa, khiến cho hoa nhiễm đỏ, hóa thành màu đỏ của hoa Đỗ quyên này.” Bình Phi nhìn Ngọc Sanh Hàn, dừng một chút, như cảm thán nói: “Thần thiếp vẫn cảm thấy, hoa Đỗ quyên tựa như nơi ở của hồn hoa, khiến người ta cảm động không dứt….”
“Hoa Đỗ quyên có sắc đỏ của máu, là do trong dịch tế bào của hoa đỗ quyên có chứa một loại đường gluco biến thành sắc tố hoa, khiến cho sắc tố hoa có tính axit, hoa Đổ quyên biến thành màu đỏ, là biểu hiện của nó…”
“Hoàng thượng, ăn trái nho đi.” Hương Diệp đột nhiên ngắt bài hóa học luận của Ngọc Sanh Hàn, đưa tay trực tiếp lấy một quả nho chặn cái miệng cực không thú vị kia lại.