“Lam Điền, cô nói qua địa chỉ nhà, cái đó, chiều cao, cân nặng, ba vòng, còn số điện thoại nữa, rảnh thì chúng ta liên lạc liên lạc…” Tần Khê nhìn mỹ nữ nói rào rào một trận, không đếm xỉa đến người trong người ngoài tất cả đều nghe không hiểu hắn đang nói gì, chỉ có Hương Diệp, mặt đầy hắc tuyến, chợt ho khan một tiếng, “Khụ khụ!!”
Nói cái gì mà vị đại thọ của Thái hậu, căn bản là tự mình muốn đi ngắm mỹ nữ!
Một tiếng ho khan, cuối cùng cũng lôi hồn Tần Khê lại, vội vàng chỉnh lại vẻ mặt mình, mà dưới sảnh, đôi mắt đẹp của Lam Điền khẽ chuyển qua phía sau sa trướng màu xanh, mơ hồ có thể nhìn thấy mấy nữ tử bên trong, mà chủ nhân của tiếng ho khan lúc nãy, chắc chỉ khoảng 14, 15 tuổi.
Trong lòng khẽ nghi ngờ, lại nghe Tần Khê cao giọng lên nói, quạt giấy khẽ lay động, cười phóng khoáng, “Vậy Lam Điền cô nương, phiền cô biểu diễn tài nghệ của cô một chút.” Thật ra thì cho dù nàng ta tính không biểu diễn, cũng vẫn lọt vào danh sách điều động nội bộ của hắn rồi, xem dáng người kia, chỉ đi qua đi lại thôi cũng hấp dẫn biết bao nhiêu ánh mắt rồi!
“Như vậy, tiểu nữ tử xin được xướng một khúc, bêu xấu rồi.” Lam Điền nói xong, mở miệng hát: Phù dung tâm, thâm hoa tình, người vui bước qua đường hoa ngọc, trăng sao đổi, cạn tiếng hoa, thanh điểu phi vân thấy tầng sương….
Thanh âm linh động thanh mỹ, khiến cho Tần Khê nghe say mê, cho tới giờ hắn chưa từng thấy mấy bài hát cổ đại này dễ nghe bao nhiêu, nhịp điệu lúc nào cũng uyển chuyển như nước giống nhau, nhưng nghe giọng hát của Lam Điền, lại có một loại cảm giác thả lỏng, thực ra không chỉ có Tần Khê, Hương Diệp ngồi phía sau rèm cũng rất thích giọng hát này của Lam Điền, gật đầu một cái, lại nghe Tần Khê nói, “Trước khi thông qua, bổn hầu muốn hỏi cô nương mấy vấn đề, cái đó, trong nhà cô còn có thân nhân tỷ muội gì nữa không?”
“Tần Khê.” Giọng nói cảnh cáo của Hương Diệp truyền ra từ phía sau rèm, nói ra miệng, mới nhớ ra thân phận của mình đặc thù, lập tức đứng dậy, vào phòng trong, không lâu sau liền đổi một thân quần áo ra ngoài, y phục bình thường, tóc dài buông xuống, giống như một tiểu cô nương vân anh chưa lấy chồng, Hương Diệp liếc mắt nhìn cô gái đang đứng dưới sảnh đường, lúc này mới xác nhận, nàng ta quả nhiên là một mỹ nhân.
Lam Điền mới gặp Hương Diệp, khuôn mặt thanh tú động lòng người kia, một đôi tròng mắt thanh lãnh cao ngạo, khiến cho nàng không thể nào xem thường.
“Ca ca, phiền huynh nghiêm chỉnh một chút.” Hương Diệp cùng Lam Điền đối mặt xong, đi thẳng tới chỗ ngồi bên cạnh Tần Khê ngồi xuống, quả nhiên, ngồi phía sau rèm nhìn người cô không quen lắm, đổi một bộ quần áo, vừa đúng.
Tần Khê đầy mặt oan uổng, “Oan uổng mà~ huynh đây là vấn đề nghiêm chỉnh đấy!” Quay đầu nhìn về phía Lam Điền mỉm cười tiêu sái (mặc dù trong mắt Lam Điền tiêu sái của hắn có chút bỉ ổi), “Cô nương đừng khẩn trương, ta không phải người tốt lành gì.”
Đúng vậy, ta cũng nhìn ra ngài không phải là người tốt lành gì, Lam Điền ở trong lòng khẽ xấu hổ đáp lại, Hương Diệp trực tiếp lạnh lùng liếc qua một cái, Tần Khê cười ha ha một tiếng, lúc này mới thu lại nét cười, “Lam Điền, sao cô lại muốn ghi danh tham gia biểu diễn cho đại thọ của Thái hậu?”
Lam Điền nhìn Tần Khê, lại nhìn Hương Diệp một chút, trực tiếp nói, “Tiểu nữ xuất thân bần hàn, biểu diễn cho Thái hậu, chẳng qua là vì cầu xin no ấm.”
Cách nói thẳng thắn, khiến cho Bình phi không thích, nha đầu này sao lại thẳng thừng như vậy? Biểu diễn vì Thái hậu chính là vinh dự cực lớn lao, người bình thường đều sẽ nói, muốn vì Thái hậu nương nương cố gắng hết tâm lực gì đó! Người như thế, không thể thông qua.
Cố tình, Tần Khê cùng Hương Diệp lại thích đáp án của nàng, Tần Khê vung ấn đóng xuống: Thông qua!