Về phần Thiên Ưng lão nhân, hắn chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi trong lòng, không phải có câu nói thiên tài địa bảo hữu duyên thì có được sao? Hơn nữa nhân loại cùng yêu thú luôn đối nghịch, hắn không dẫn dụ thất kiếp yêu thú kia đi ra ngoài, bản thân hắn cũng khó thể tiến vào Thiên Ưng sơn.
Rất nhanh Tần Phàm đã đi vào Thiên Ưng sơn.
Thiên Ưng sơn cùng Bạch Hỏa sơn đều có được nhiệt lượng cực kỳ lớn mạnh, nhưng khác nhau chính là Thiên Ưng sơn lại không phải là màu trắng như Bạch Hỏa sơn, thậm chí bên trên còn mọc không ít cây cối.
Những cây cối kia có thể mọc ở địa phương có nhiệt độ cao như vậy, tự nhiên không phải vật phàm, có được tính kháng nhiệt cực mạnh.
- Bởi vì có Hỏa Sơn Mộc tồn tại cho nên tòa Thiên Ưng sơn này thoạt nhìn dịu ngoan hơn!
Trong miệng Tần Phàm thì thào nói, sau đó rất nhanh rơi lên miệng núi lửa Thiên Ưng sơn.
Địa phương hắn đặt chân cũng là nơi mà ngày thường Thiên Ưng lão nhân dùng để tu luyện.
- Chỗ này cũng không tệ lắm, nhiệt lực mênh mông, năng lượng hỏa hệ dồi dào sinh động, thập phần thích hợp hỏa hệ yêu thú cùng người tinh thông hỏa nguyên giới ở lại nơi này tu luyện!
Đứng ngay vị trí này, Tần Phàm có thể cảm giác được toàn thân nóng lên, mơ hồ cảm thấy nguyên giới lực có chút nóng bỏng, đối với hỏa nguyên tố trong nguyên giới thật sự có trợ giúp thật lớn.
Nhưng hắn cũng không lưu lại ở đó quá lâu.
Mục tiêu của hắn là bên trong Thiên Ưng sơn.
Bởi vì Thiên Ưng lão nhân trường kỳ chiếm Thiên Ưng sơn tu hành, cho nên Thiên Ưng sơn cũng không có phòng ngự gì quá lớn, hơn nữa bản thân Thiên Ưng lão nhân cũng không hề nghĩ tới có người lớn mật dám xâm nhập vào nơi ở của hắn.
Tần Phàm thật dễ dàng đi vào bên trong Thiên Ưng sơn.
Hiện tại trong Thiên Ưng sơn có vẻ rộng mở hơn Bạch Hỏa sơn một ít, nhưng cũng có nhiệt lượng thật khủng bố, giống như có một đầu hỏa long xông lên, làm người thật khó thể chịu nổi.
- Di?
Vừa đi vào trong Thiên Ưng sơn không lâu, đồng tử Tần Phàm chợt co rút lại, sau đó nhanh chóng bay vọt xuống bên dưới.
Ở trong này có một khối đá bị núi lửa nhiều lần bùng nổ thiêu cháy biến thành tối đen.
Nhưng Tần Phàm mẫn tuệ cảm giác được trên tảng đá cất giấu huyền cơ, vì vậy hắn rất nhanh hạ thấp thân thể, sau đó đưa ra một tay, một cỗ thủy nguyên lực rất nhanh hội tụ.
- Có một đồ án!
Một lúc lâu, khi bóc đi lớp cháy đen trên khối đá, ánh mắt Tần Phàm chợt sáng ngời, cũng thấy được một đồ án chậm rãi hình thành bên trên.
Đồ án bày ra một đồ hình thần bí, xem giống như bát quái nhưng đường nét lại đơn giản hơn một ít, chỉ có thể nói là nửa bát quái. Nhưng chính yếu chính là Tần Phàm cảm giác mình đã xem qua ở nơi nào đó.
Trầm tư hồi lâu, hắn đem địa đồ trong bản chép tay luyện đan sư Cát Bản mở ra xem.
- Là nó sao?
Rất nhanh hắn phát hiện đồ án thập phần tương tự, thoạt nhìn đều là đồ án nửa bát quái, nhưng hai bên không cùng mà bổ trợ lẫn nhau.
Tần Phàm đem địa đồ đặt vào bên kia đồ án trên khối đá so sánh, hai bên quả nhiên có thể nối tiếp một chỗ, một đường đi vây trong Thiên Ưng sơn rõ ràng hiện ra trước mắt.
- Thì ra là thế!
Thu hồi địa đồ, tiếp theo trong mắt hắn hiện lên vẻ chợt hiểu:
- Trong địa đồ của Cát Bản, bởi vì Cát Bản biết được có thể ngày sau núi lửa sẽ cải danh, cho nên đã miêu tả đồ án dùng để xác nhận nơi truyền thừa. Mà đồ án trên hắc thạch hợp cùng đồ án trong địa đồ, chính là địa đồ của Thiên Hỏa sơn mà nay lại là Thiên Ưng sơn!
- Đây cũng chính là nói truyền thừa của Cát Bản, chín ngàn chín trăm chín mươi chín điều đan mạch huyền bí giấu trong Thiên Ưng sơn?
Tiếp theo hai mắt hắn ngưng tụ, nhìn xuống đường núi khúc chiết của Thiên Ưng sơn.
Chỉ là hắn mơ hồ cảm thấy được sự tình lại không đơn giản như thế!
Thật sự đơn giản như vậy?
Lúc này trong lòng Tần Phàm hiện lên dấu chấm hỏi.
Quả thật muốn phát hiện được đồ án trên hắc thạch cần có được lực cảm ứng cực cao, cũng cần có địa đồ mới có thể phối hợp lại đầy đủ, nhưng Thiên Ưng lão nhân đã chiếm cứ Thiên Ưng sơn không biết đã bao lâu thời gian, phỏng chừng bên trong Thiên Ưng sơn có bao nhiêu thông đạo hắn cũng phải sớm điều tra được thật rõ ràng mới phải.
Nếu như truyền thừa của Cát Bản thật sự nằm trong Thiên Ưng sơn, chẳng lẽ Thiên Ưng lão nhân còn chưa đoạt được?
Tần Phàm thật có chút bận tâm.
Nhưng việc đã tới nước này, hắn chỉ đành dựa theo địa đồ đi tìm thử xem một lần.
Hắn lấy ra một tờ giấy, đem đường đi toàn bộ vẽ lại, sau đó trực tiếp vỗ lên trên hắc thạch, thúc giục nguyên giới lực đem khối hắc thạch không biết đã tồn tại qua bao nhiêu năm tháng chụp thành dập nát.
Vô luận hắn có thể tìm được truyền thừa của Cát Bản hay không, khối hắc thạch này đã không còn chỗ hữu dụng, lưu trữ sẽ khiến cho người khác biết được hành tung của hắn.
- Hi vọng Thiên Ưng lão nhân không có hứng thú đối với truyền thừa của luyện đan sư đi!
Làm xong việc này, thân hình Tần Phàm chợt lóe tiếp tục bay xuống bên dưới.
Thông đạo trong Thiên Ưng sơn còn phức tạp hơn Bạch Hỏa sơn rất nhiều, mặc dù Tần Phàm có được địa đồ nhưng bởi vì có chút thông đạo bị sụp đổ do thời gian quá lâu dài, vì vậy vô cùng khó đi.
Đi một lát Tần Phàm chợt phát hiện phía trước xuất hiện một thạch thất.
Hắn sờ soạng một lát trên cửa đá, rất nhanh tìm được cơ quan, nhẹ nhàng nhấn vào.
Oanh long long…
Một tiếng vang chấn động, cửa đá được mở ra, bộc lộ không gian có chút rộng mở bên trong.
- Đây là địa phương của Thiên Ưng lão nhân, không biết bên trong có vật gì?
Tần Phàm nhìn thoáng qua, do dự một chút thật cẩn thận đi vào.
Tê tê…
Nhưng ngay lúc hắn vừa bước vào trong gian phòng này, bên trong lập tức truyền tới một thanh âm cực kỳ bén nhọn, tiếng kêu như muốn xuyên thấu màng tai người khác, Tần Phàm cảm giác đầu mình như bị trướng đau, may mắn hắn đã sớm có cảnh giác, tiếng thét chói tai vừa xuất hiện thì hắn đã lập tức dùng nguyên giới lực bảo vệ màng tai.
- Đây là một loại sóng âm công kích, nếu là ngũ kiếp bán thần bình thường chỉ sợ đã bị thất khiếu chảy máu!
Qua hồi lâu tiếng thét chói tai kia mới biến mất, Tần Phàm cảm thấy còn chút sợ hãi.
Kỳ thật hắn cũng không biết tiếng kêu này cũng là một trong những bản lĩnh của Thiên Ưng lão nhân, gọi là Thiên Ưng Huyễn Âm, có thể công kích tinh thần cùng linh hồn người khác. Đây là vì ấn ký lưu lại nên uy lực có chút yếu bớt, nếu do chính bản thể của Thiên Ưng lão nhân thi triển, uy lực càng thêm khủng bố.
Đúng lúc này, cách Thiên Ưng sơn ngoài ngàn dặm La Thành đang đối chiến cùng Thiên Ưng lão nhân cũng đang gặp phải loại công kích này, cho dù bản thân hắn chính là lục kiếp bán thần đỉnh phong, cũng cảm giác được không chịu nổi, nhất thời bị một móng vuốt của Thiên Ưng lão nhân đánh trúng trước ngực.
Cũng may mắn tu vi nguyên giới lực thổ hệ của hắn thâm hậu, phòng ngự không tệ, cũng không đến nỗi bị thương nặng.