Mục lục
Đan Vũ Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ của hắc y nam tử này cực nhanh, tiếng xé gió xen lẫn uy áp ngập trời của nửa bước Võ Thánh, hắn tự tin đừng nói là một gã Linh Vũ Sư, coi như là Võ Tôn cường giả ở dưới loại uy áp này của hắn cũng đừng nghĩ phát ra âm thanh gì.

Nhưng mà, làm hắn kinh ngạc chính là, thiếu niên áo xanh trước mắt này lại vẫn tự tin đứng nguyên tại chỗ, trên mặt bình tĩnh, không có nửa điểm kinh sợ.

- Ta khuyên các hạ vẫn là không nên động thủ thì tốt hơn, nếu không chẳng những kinh động những người ở phía ngoài, hơn nữa các hạ rất rõ ràng người kiến tạo mật địa này nhất định là trận pháp đại sư, nếu ta và ngươi động thủ, rất dễ dàng sẽ xúc động trận pháp trong đó, đến lúc đó đối với ngươi và ta đều không có lợi.

Đối mặt hắc y nam tử kia công kích tới gần, Tần Phàm vẫn tiếp tục mỉm cười nói ra.

- Hừ, đối phó một người như con sâu cái kiến như ngươi, còn cần gây ra động tĩnh sao!

Hắc y nam tử kia chứng kiến Tần Phàm như vậy trong nội tâm cũng rất kỳ dị, nhưng trong miệng lại khinh thường nói.

Đang khi nói chuyện, thân hình đã đi vào cách Tần Phàm ba trượng, trực tiếp oanh ra một quyền.

- Thật sao?

Lúc này hai mắt Tần Phàm ngưng tụ, cũng không nói nhiều, đồng dạng là hướng về phía trước nghênh tiếp một quyền. Lúc này trực tiếp dùng thực lực chứng minh mình là tốt nhất, tránh khỏi tốn nước miếng.

Bành!

Thanh âm cũng không tính quá vang dội ở trong đại sảnh rộng lớn vang lên, nếu bàn về lực lượng nhục thân, hắc y nam tử kia ở đâu bì kịp được Tần Phàm, sau một khắc, thân thể của hắn liền trực tiếp bị một quyền của Tần Phàm oanh phi, sau đó đột nhiên đâm vào trong mấy cái bình phong sau lưng, còn áp hư mất cái bàn nhìn như thập phần quý báu.

- Làm sao có thể!

Sắc mặt hắc y nam tử kia rốt cục biến đổi, rất không dễ dàng mới đứng vững thân hình, để cho mình không có chật vật ngã nhào trên đất, sau đó hắn kinh ngạc nhìn thiếu niên áo xanh trước mắt.

Lần này hắn là nghiêm túc dò xét .

- Ngươi là Tần Phàm?

Một lát sau, hắc y nam tử này không khỏi trầm giọng hỏi.

Hắn rốt cục nhớ lại gần đây nghe được tin tức, người được xưng là Kỳ Tích Chi Tử kia cũng tiến nhập bên trong Yêu Thú Bình Nguyên, hơn nữa tuổi đúng là cùng thiếu niên trước mắt này ăn khớp.

- Chính là tại hạ, cái kia không biết các hạ còn ý định tiếp tục dây dưa nữa không?

Lúc này Tần Phàm thu hồi nắm đấm, trong miệng nhàn nhạt nói, hắn biết rõ hiện tại tên của mình có lẽ coi như là có chút phân lượng rồi.

- Nguyên lai thật là ngươi.

Quả nhiên, sắc mặt hắc y nam tử kia âm trầm nhìn chằm chằm vào hai mắt Tần Phàm, nhưng trong khoảng thời gian ngắn đích thật là không có ý định động thủ lần nữa.

Vừa rồi một chiêu kia, hắn cũng đã biết rõ thiếu niên áo xanh trước mắt này cũng không có dễ dàng đối phó như trong tưởng tượng rồi.

Hơn nữa tương truyền Tần Phàm đả bại qua Phong Bạch Vũ, tuy hắn tự tin có thể thắng được đối phương, nhưng thật sự là hắn như Tần Phàm suy nghĩ, đối với trận pháp trong động phủ này rất là kiêng kị.

- Sự tình khác ta cũng không cần nhiều lời, đối với thực lực của tại hạ, ta nghĩ ngươi cũng có thể tinh tường, tuy chưa hẳn bì kịp được các hạ, nhưng các hạ muốn ở chỗ này đơn giản giải quyết, tại hạ cũng là chuyện không thể nào.

- Hiện tại chỉ là không biết các hạ định như thế nào? Là giải quyết hòa bình hay là dùng vũ lực giải quyết?

Tần Phàm đối mặt ánh mắt lãnh nhược tận xương kia lại không thèm nhìn thẳng, chỉ là trong miệng tiếp tục nhàn nhạt hỏi lần nữa.

Hắn lúc này, lộ ra rất tự tin.

Tuy nếu hai người thật sự toàn lực tương bính, Tần Phàm biết rõ mình chưa hẳn có thể thắng được đối phương, dù sao đối phương là nửa bước Võ Thánh, thực lực so với Phong Bạch Vũ cũng sẽ không thấp hơn, nhưng hắn biết rõ đối phương nhất định không dám ở chỗ này đơn giản động thủ.

Bởi vì hắc y nam tử này rõ ràng cho thấy rất hiểu rõ trận pháp, so với mình càng thêm tinh tường, cái động phủ thần bí này rõ ràng cho thấy có trận pháp Thượng Cổ tồn tại, nếu hai người đánh nhau chết sống, cuối cùng nhất ai cũng chiếm không được chỗ tốt.

- Tốt, Kỳ Tích Chi Tử quả nhiên không phải là hư danh, trách không được niên kỷ như vậy đã có thực lực cường đại, dù là huynh đệ Vân Phi Dương năm đó cũng không bằng ngươi!

Nghe vậy, sắc mặt hắc y nam tử này tái nhợt, lập tức lần nữa rét căm căm đe dọa nói ra:

- Bất quá Tần Phàm ngươi nhớ kỹ cho ta, sự tình hôm nay ta sẽ không cứ như vậy bỏ qua, cầm đồ vật của bổn thiếu gia, như vậy đừng mơ tưởng đơn giản rời khỏi Yêu Thú Bình Nguyên này.

Nói xong, hắc y nam tử này vung trường bào lên, thân hình nhanh chóng hướng về một hướng khác lao đi.

Tần Phàm nhìn xem thân ảnh hắc y nam tử này rời đi, sắc mặt như thường, rõ ràng đối với lời đe dọa cuối cùng của đối phương không có tạo thành ảnh hưởng gì với hắn. Lúc này đây hắn đến thăm dò mật địa, vốn đã không có ý định tay không ly khai.

Đồ vật trong mật địa này người có duyên thì được, hắn không nghĩ độc chiếm cũng đã xem như nhân phẩm không tệ rồi.

- Người này có lẽ là đến từ Đại Chấn Quốc Trì gia Trì Viễn, cường giả nửa bước Võ Thánh, nhưng lại hiểu được trận pháp chi đạo, cũng không dễ đối phó hơn Phong Bạch Vũ ah.

Tần Phàm nhớ tới một ít tư liệu về năm tên nửa bước Võ Thánh lần này, cuối cùng âm thầm phân tích nói.

Năm tên nửa bước Võ Thánh này, quả nhiên đều là người nổi bật trong một đời tuổi trẻ, từng cái đều có chỗ đặc biệt, tăng thêm thực lực bản thân cường hãn, muốn ở trong lần Liệp Thú Anh Hùng Đại Hội này đại xuất danh tiếng cũng không khó.

Nếu như không có ngoài ý muốn gì xuất hiện, năm người này nhất định có thể thông qua lần đại hội này, dương danh đại lục.

- Hừ, bất quá ta quản hắn là ai, lúc này đây tầm bảo tất cả bằng cơ duyên, nếu như Trì Viễn này thật muốn ra tay đối với ta, ta cũng chưa chắc sẽ sợ hắn.

Tần Phàm coi như là còn trẻ đắc chí, trong nội tâm tự nhiên cũng như những thiên tài này có chút ngạo khí, chỉ là hắn biểu hiện ra tương đối bình dị gần gũi một ít mà thôi.

Kế tiếp, hắn cũng bắt đầu cẩn thận từng li từng tí hành trình tầm bảo của mình. Hắn biết rõ đây là động phủ của trận pháp đại sư, cho nên cũng cẩn thận lần nữa, tinh thần tập trung cao độ, đề phòng mình không cẩn thận xúc động trận pháp.

Tuy trong đại sảnh rộng lớn này có rất nhiều vật phẩm, nhưng Tần Phàm cẩn thận xem xét, lại hoàn toàn chính xác không có phát hiện quá nhiều vật có giá trị, bất quá hắn căn cứ nguyên tắc không tệ thì lấy, đối với những vật hơi có chút đặc biệt đều trắng trợn quét sạch một phen.

Dù sao không gian trữ vật của hắn đầy đủ lớn, hiện tại Cổ Mặc không cần gửi thân trong đó, vừa lúc có thể sử dụng làm kho chứa vật.

Rất nhanh, Tần Phàm đi tới trước mặt hai cái lối đi, trong hai cái lối đi này, có một đầu là vừa rồi Trì Viễn kia đã đi vào trước, tuy hắn có thể cảm giác được bên kia có truyền đến linh khí rất nồng đậm chấn động, nhưng hắn không muốn cùng Trì Viễn kia tranh đấu, dứt khoát đi tới một cái lối đi khác.

Cũng không phải hắn sợ Trì Viễn kia, chỉ là bởi vì lo lắng đằng sau có những người khác chạy đến, không muốn lãng phí thời gian vô vị mà thôi.

Dù sao hắn cảm thấy lối đi khác truyền đến chấn động, kỳ thật cũng chênh lệch không bao nhiêu, thậm chí có thể nói là lộ ra có chút đặc biệt.

Chậm rãi đi về phía trước, Tần Phàm rất nhanh đi tới trước một thạch thất trong cái thông đạo này, nhưng cái thạch thất này lại có cửa đá ngăn chặn, không thể đơn giản tiến vào.

Tần Phàm thử đẩy, nhưng căn bản là không chút sứt mẻ. Mà bởi vì sợ trong đó có trận pháp, hắn lại không dám xông vào.

- Cái cửa đá này không giống động phủ chi môn bên ngoài, có Tam Tài trận tự nhiên thủ hộ, như vậy trải qua tuế nguyệt lâu xa thế kia, coi như là có trận pháp, nhưng tinh thần ấn ký cũng có thể cơ hồ biến mất.

Tần Phàm ở trước cửa đá đứng thẳng một hồi, âm thầm phân tích, một lát sau hắn trực tiếp đem tinh thần lực của mình thả ra bên ngoài cơ thể, thử đi trùng kích cửa đá này.

Trên thực tế, tinh thần lực của Tần Phàm trải qua rất nhiều tôi luyện, hơn nữa cũng có đan dược phụ trợ, hôm nay cũng là tương đối cường đại rồi, mặc dù không có bá đạo như khí lực của hắn, nhưng có lẽ so sánh với nửa bước Võ Thánh cũng là không sai biệt nhiều.

Bồng!

Tinh thần lực giống như thủy triều thoáng cái vọt vào trong cửa đá, thời gian dần qua thẩm thấu lấy.

- Ồ? Bên trong có linh lực chấn động rất mạnh.

Sau một lát, trong nội tâm Tần Phàm có chút kinh hỉ, hắn biết rõ bên trong nhất định là có một ít thứ tốt rồi.

Mặt khác thật sự là hắn cảm giác được bên trong cửa đá này có Thượng Cổ lưu lại tinh thần ấn ký, nhưng thời gian dài đã trở nên cực kỳ yếu ớt, thậm chí cơ hồ muốn hoàn toàn tiêu tán rồi.

Sau đó tinh thần lực của hắn đột nhiên xông về phía trước, trực tiếp xông đến đánh tan tinh thần ấn ký sắp tiêu tán kia.

Ầm ầm.

Cái cửa đá kia rốt cục mở ra, mà theo cái cửa đá này vừa mở ra, một cổ linh khí để cho toàn thân người đều sảng khoái liền đập vào mặt, thậm chí so với một ít đại Dược Viên còn muốn nồng đậm hơn rất nhiều.

Hơn nữa có một loại ánh sáng tương đối mãnh liệt đập vào mi mắt, để cho người trong khoảng thời gian ngắn cơ hồ muốn mắt mở không ra.

Tần Phàm hơi híp lại mắt, sau đó hắn liền phát hiện trong toàn bộ thạch thất này, vậy mà đều lộ ra một loại tinh thạch tinh xảo đặc sắc màu ngà sữa!

Những tinh thạch này mỗi một khỏa đều lớn cỡ nắm tay, bóng loáng mà là tinh xảo đặc sắc, bản thể là màu ngà sữa, nhưng mặt ngoài lại tản ra các loại quang mang nhàn nhạt, đủ mọi màu sắc, lộ ra thập phần chói mắt.

- Những cái này chẳng lẽ đều là Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh?

Tần Phàm kinh ngạc không thôi nhìn xem tinh thạch xếp đầy thạch thất, trong khoảng thời gian ngắn cũng không khỏi ngẩn ngơ, tất cả đều là cuồng hỉ .

Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh chính là Thiên Địa nguyên khí dùng phương pháp đặc thù, ở dưới hoàn cảnh đặc thù tích tụ mà thành.

Cùng trước kia Tần Phàm ở trong Chân Vũ Thánh Địa đã từng lấy được Hỏa nguyên tinh có chút tương tự, đều là được Thiên Địa tạo hóa, có thể nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện cùng võ khí thể nội, hoặc là làm cho nguyên khí càng thêm tinh khiết.

Nhưng những Hỏa nguyên tinh trước kia của Tần Phàm chỉ có tác dụng khá lớn ở trước Võ Tôn chi cảnh, tác dụng đối với Võ Tôn cường giả là tương đối nhỏ, mà Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này thì là đối với Võ Tôn cường giả cũng có tác dụng thật lớn!

Thậm chí nói, những Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này đối với một ít Võ Tôn cường giả mà nói, so với đan dược còn càng thêm hữu dụng, dù sao thân thể người bình thường đối với đan dược thừa nhận có hạn, không thể như Tần Phàm điên cuồng sử dụng như vậy.

Bên trong Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này ẩn chứa nguyên khí phong phú, hơn nữa có Ngũ Hành huyền bí, có thể dùng một loại phương thức so sánh ôn hòa để Võ Tôn cường giả hấp thu, một khối Thuần Nguyên Tinh lớn bằng nắm đấm, cơ hồ đầy đủ cho một Võ Tôn cường giả từ cấp một tu luyện tới Cửu cấp, mà tốc độ đại khái là gấp đôi Võ Tôn bình thường!

Nói cách khác, người bình thường cần dùng ba mươi năm đạt tới Cửu cấp Võ Tôn đỉnh phong, nhưng có Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này, rất có thể ở trong mười lăm năm tăng lên tới nửa bước Võ Thánh chi cảnh rồi!

Đương nhiên, muốn đột phá đến cảnh giới Võ Thánh, ngàn khó muôn vàn khó khăn, cùng các loại thiên phú, cơ duyên… có rất lớn quan hệ, cũng không phải Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này có thể cải biến.

Bất quá dù là như vậy, giá trị của Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này cũng đầy đủ cự đại rồi!

Vật như vậy đã không biết bao nhiêu năm không có lưu thông trên Vũ Thiên đại lục rồi, cho dù vẫn tồn tại, cũng đều bị các đại gia tộc cất chứa, chuyên môn cho đệ tử thiên tài của gia tộc sử dụng.

Tóm lại, Tần Phàm tin tưởng vật như vậy một khi lưu thông đến trên thị trường, tuyệt đối làm cho Võ Tôn cường giả trên toàn bộ đại lục đều điên cuồng!

Ở trong cái thạch thất này, Tần Phàm thô sơ giản lược đoán chừng một chút, lớn cỡ nắm tay cũng có trên trăm khỏa, còn có mấy khỏa lớn bằng quả bóng đá!

Cái này công tác thống kê xuống, quả thực là nghe rợn cả người! Thậm chí phú khả địch quốc để hình dung cũng không đủ.

Đương nhiên, nếu như cầm lấy đi bán, Tần Phàm cũng là không nỡ, hắn cũng không thiếu số tiền kia. Những Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này tuy với hắn mà nói, tạm thời không dùng được nhiều như vậy, nhưng cũng muốn để lại cho gia tộc của mình sử dụng, hơn nữa có thể ở lúc cần thiết đổi lấy một ít vật có giá trị.

Huống hồ tuy hiện tại Tần Phàm chủ yếu là dựa vào ma chủng phối hợp đan dược đến đề thăng cảnh giới của mình, nhưng những Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này đối với hắn mà nói vẫn là có tác dụng thật lớn, thí dụ như có thể lần nữa để nguyên khí của hắn tăng độ tinh khiết lên.

Cộng thêm hiện tại hắn dựa vào ba khỏa ma chủng đã có tăng lên tới Lục cấp Võ Tôn cũng đã là cực hạn, có thể mượn Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này lại đề thăng một ít, lúc tranh đoạt viên ma chủng thứ tư kia nắm chắc cũng càng lớn hơn một chút.

- Lần này thật sự là nhặt được bảo rồi.

Tần Phàm lộ ra hưng phấn không thôi, việc này không nên chậm trễ, thoáng kinh ngạc về sau, hắn liền rất nhanh bắt đầu càn quét ở trong cái thạch thất này.

Những Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này, là phân chia Ngũ Hành đấy. Hành Hỏa Thuần Nguyên Tinh là tản ra hào quang đỏ thẫm, lúc cầm trong tay có chút lửa nóng, Thủy hành Thuần Nguyên Tinh là màu lam nhạt, lúc cầm trong tay mát lạnh, mặt khác Kim Mộc Thổ theo thứ tự là màu vàng, màu xanh, cùng hoàng sắc, cầm trong tay cảm giác cũng sẽ có một ít khác biệt.

Tuy bề ngoài cùng xúc cảm bất đồng, nhưng bên trong những Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh này đều đồng dạng ẩn chứa nguyên khí cực kỳ nồng đậm.

Sau khi nhìn đến nhiều Thuần Nguyên Tinh như vậy, Tần Phàm càng thêm khẳng định chủ nhân động phủ này là một người tinh thông trận pháp, hắn biết rõ chủ nhân động phủ này ở thời Viễn Cổ liền kết xuống tụ nguyên trận cường đại, sau đó mới có thể quán thâu ra nhiều Ngũ Hành Thuần Nguyên Tinh như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK