Mục lục
Đan Vũ Càn Khôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đầu thứ năm rồi!

Tần Phàm nhìn thoáng qua nằm đầu Kim Giác Cự Hùng lấy phòng ngự trứ danh ở dưới chân, thu yêu tinh hạch màu vàng vào trữ vật giới chỉ, sau đó nhàn nhạt nói. Đầu Kim Giác Cự Hùng này so với bốn đầu yêu thú lục cấp đỉnh phong trước khó đối phó hơn nhiều, không chỉ da dày thịt thô, hơn nữa cái Kim Giác kia còn có thể tạo ra một loại sóng âm vô hình, làm ảnh hưởng đến năng lực phán đoán của người khác.

Điều này đối với Tần Phàm đang bắt đầu ỷ lại vào Vọng Khí chi thuật mà nói thực sự là một bài học. Bởi vì vừa rồi phán đoán sai lầm nên công kích lần đầu của của hắn cũng không thể tạo thành vết thương trí mệnh cho Kim Giác Cự Hùng còn khiến nó tới gần được mình. Nếu không phải thể phách hắn cường hãn thì vừa rồi đã bị đập bẹp rồi.

Bất quá việc này cũng đồng thời khiến Tần Phàm ý thức được là mình không nên quá ỷ lại vào Vọng Khí chi thuật và cảm giác, nếu muốn phán đoán chính xác thì phải kết hợp chặt chẽ cả hai mới được.

- Xuất hiện đi.

Đột nhiên, Tần Phàm quay người nhìn về một nơi cách mình hơn mười mét lạnh nhạt nói.

- Không thể tưởng được vậy cũng bị ngươi phát hiện.

Một lát sau, một bóng người chậm rãi vọt ra từ góc tường, , một thanh âm có chút hết sức lông bông vang lên.

- Có thể đến gần ta như vậy mới bị phát hiện, ngươi xem như rất tốt.

Tần Phàm nhìn thanh niên tóc vàng vừa xuất hiện, lạnh nhạt nói. Khí tức người này rất kín đáo, dùng ngũ giác của hắn nhưng khi đến gần như vậy mới cảm giác được một chút.

- Tần Phàm, ta biết ngươi, ngươi cũng xem như là một người nổi tiếng. Bất quá dù sao ngươi mới tiến vào Chân Vũ thánh địa có nửa năm, rất nhiều chuyện không biết. Ta đã tiến vào Thiên Cơ Đỉnh hơn một năm rồi, khí tức của ta đã tu luyện nên mức đồng nguyên với hoàn cảnh, ngươi có thể phát hiện được đã rất tốt, nhưng ngươi không phải là đối thủ của ta, lưu Vũ khí Viễn Cổ và năm khỏa yêu tinh hạch ngươi mới săn bắt được lại, ta lưu ngươi một mạng.

Thanh niên tóc vàng kia tự tin nói.

- Ha ha, vậy sao? Cũng chỉ tiến vào Thiên Cơ Đỉnh một năm thôi mà.

Khóe miệng Tần Phàm có chút giương lên, tựa hồ có chút khinh thường:

- Bọn Dịch Khuyết Sa Vũ ta cũng không sợ, huống chi là ngươi?

- Tần Phàm, ngươi quá tự tin đây! Ở chỗ này tự tin cũng bằng tự tìm đường chết thôi! Nói cho ngươi biết, tuy rằng ngươi là người thứ nhất đến thành trì, đó cũng là vì chúng ta không muốn tranh giành thôi! Không như ngươi, đối mặt với đàn yêu thú lớn như thế lại hao phí sức lực, đó là hành vi thập phần ngu xuẩn! Ngươi hiện giờ ta nghĩ là đã mất đi tư cách tiếp tục đi tiếp, ta khuyên ngươi đừng nên ngoan cố chống cự nữa!

Sắc mặt thanh niên tóc vàng kia không khỏi lạnh lẽo nói.

- Cảm ơn hảo ý, nhưng mục đích lần này ta tham gia Thiên Tài Chiến chủ yếu là muốn tìm một đối thủ tốt, nếu ngươi có thể khiến ta có thu hoạch, ta sẽ thả ngươi một mạng, nhưng nếu ngươi quá vô dụng, vậy thì ngươi không có giá trị, ngươi phải để mạng lại làm cái giá vì dám khiêu khích ta!

Tần Phàm liếc nhìn đối phương, sau đó bình tĩnh nói.

- Ha ha, Tần Phàm ngươi cũng quá liều lĩnh rồi! Tốt, ta sẽ cho người thấy tiến hay chưa tiến vào Thiên Cơ Đỉnh có gì khác nhau!

Thanh niên tóc vàng không khỏi giận quá hóa cười, lập tức tay của hắn chậm rãi xuất hiện một thanh trường thương màu bạc, định trực tiếp động thủ.

- Đó là Vương Động Đại Tố Quốc, cấp độ Linh Vũ Sư đỉnh phong, đã tiến vào Thiên Cơ Đỉnh hơn một năm rồi, thực lực thập phần không tệ! Vừa rồi hắn cũng nằm trong top 10 tiến vào thành trì đấy.

- Rốt cục Tần Phàm cũng đã gặp được đối thủ chân chính rồi.

- Vừa rồi, sau khi phục dụng một khỏa Luyện dược thì cả người Tần Phàm tựa hồ đã khôi phục lại, hiện giờ chúng ta vẫn không rõ trạng thái của hắn đến tột cùng là như thế nào! Vương Động này tới tốt lắm, vừa vặn có thể kiểm tra hư thật Tần Phàm. Theo ta thấy thì Tần Phàm có thể đạt được thành tích tốt Thiên Tài Chiến lần này hay không thì phải xem trận chiến này rồi.

- Vô luận là như thế nào thì Tần Phàm cũng có thể giết chết một con Kim Giác Cự Hùng, thực lực của hắn vẫn không thể xem thường. Ta cũng bắt đầu có chút chờ mong kỳ tích của hắn rồi.

- Ha ha, ngươi cảm thấy Tần Phàm hay Vương Động sẽ thắng trận này?

Một ít người đều một mực chú ý đến Tần Phàm nhìn thấy một màn này trên chiến trường liền bắt đầu nhao nhao nghị luận bình phẩm từ đầu đến chân. Sau khi nhìn thấy Tần Phàm giết chết năm yêu thú đỉnh phong trong thời gian cực ngắn thì có ít người tựa hồ như cũng hoài nghi với phán đoán lúc trước của mình, bắt đầu khôi phục lại tin tưởng với Tần Phàm.

Thậm chí còn có người âm thầm đánh cuộc về cuộc chiến giữa Tần Phàm và những người tham chiến.

Trên chiến trường, Tần Phàm vẫn đứng nguyên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Vương Động tế vũ khí ra.

- A, Thiên Cơ Đỉnh quả nhiên lợi hại, bất quá sau khi nhìn ngươi thì ta thấy không phải ai tiến vào cũng hóa thành rồng, trùng vẫn chỉ là trùng mà thôi.

Tần Phàm nhìn đối phương có chút thiếu kiên nhẫn như vậy, không khỏi buông lời trêu tức.

- Tần Phàm, ta thừa nhận tâm tĩnh của ngươi quả thật không giống bình thường! Ta cũng không muốn nói dông dài với ngươi nữa, bất quá ta muốn nói với ngươi một điều, đó là khi thực lực chênh lệch quá lớn thì dù ngươi có cường đại cỡ nào cũng vô dụng mà thôi! Tiếp chiêu!

Lúc này, Vương Động thấy Tần Phàm vẫn còn có thể trấn định như thế, trong lòng không khỏi tăng thêm vài phần ngưng trọng. Bất quá, dù sao thì hắn cũng là người tu luyện ở Thiên Cơ Đỉnh nên nghe vậy cũng không giận nhiều lắm, chỉ hít một hơi thật sâu và điều chỉnh tâm tình của mình lại thoáng một phát, sau đó bắt đầu tấn công Tần Phàm.

- Đáng tiếc là có một số người không chỉ tâm không đủ tĩnh mà thực lực còn không đủ, đó chính là sơ hở trí mạng đấy.

Tần Phàm chỉ nhàn nhạt liếc nhìn VƯơng ĐỘng, bình tĩnh nói:

- Trong mắt ta, ngươi chính là người như vậy.

- Hừ, miệng lưỡi lợi hại!

Nghe Tần Phàm khiêu khích, rốt cục Vương Động cũng không nhịn được nữa, quát to lên một tiếng. Hắn biết rõ tu vi tâm tính của mình không bằng Tần Phàm và hắn cũng chỉ đả kích về mặt tâm thần mà thôi. Vì vậy cả người hắn như giao long, mũi thương đâm thẳng về phía Tần Phàm.

- Tốc độ không tệ, bất quá cái này và tiến vào Thiên Cơ Đỉnh không có chút quan hệ nào.

Tần Phàm bình tĩnh nhìn hướng Vương Động vọt về phía mình ,cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của đối phương, âm thầm phân tích.

- Lực công kích này ngưng tụ mà không tiêu tan, hơn nữa còn có thể khiến nguyên khí bốn phía chấn động, đoán chừng đây cũng là cải biến của hắn sau khi tiến vào Thiên Cơ Đỉnh, khả năng cảm ứng và lĩnh ngộ nguyên khí cũng vượt quá người bình thường.

- Nếu trình độ ngươi chỉ như vậy thì dù ta dùng một tay cũng ứng phó được.

Tần Phàm nhìn trường thương như giao long đâm đến kia, âm thầm đoán chừng.

Nhưng một khắc sau, cặp mắt hắn đột nhiên ngưng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK