“Vận Nhi, lại đây em! Ở đó nguy hiểm lắm!” Âu Thừa Duẫn đến gần cô, muốn đưa cô vào khoang thuyền được bảo vệ an toàn, anh không thể kiềm lòng mà quan tâm đến cô, nói cho cùng thân thể anh càng thành thực hơn so với suy nghĩ.
“Âu Thừa Duẫn, anh nói nếu em từ đây ngã xuống, có thể chết hay không nhỉ?” Vận Nhi xoay người, nhìn thẳng đôi mắt đen thẫm của Âu Thừa Duẫn, trên mặt mang theo nghịch ngợm tươi cười hỏi.
“Không đâu!” Cánh tay Âu Thừa Duẫn khoác lên hông cô, khi nghe thấy lời cô nói, lại càng siết chặt, đem cô kề sát vào mình, “Không đâu, anh sẽ không để em chết!”
Sự cố chấp của anh trong nháy mắt làm Vận Nhi sinh ra cảm giác mơ hồ, tựa hồ sự ẩn nhẫn đè nén nơi đáy mắt mang theo cảm xúc nào đó mà cô không rõ, cảm nhận như vậy rõ ràng không chỉ một hai lần. Vì sao cô lại cảm thấy, anh tốt với cô, nhưng cái “tốt” đó lại không đem lại cảm giác chân thật.
Nhưng mỗi động tác, mỗi lời nói của anh, lại thể hiện tình yêu với cô rất sâu sắc. Vận Nhi rất tin tưởng trong lòng anh có cô. Cho nên khi nghe thấy cô nói điều không may về mình, anh mới thấy sợ hãi.
Vận Nhi có thể cảm nhận được cánh tay anh run run, dùng sức ôm cô, cô duỗi tay ôm thắt lưng anh, ghé vào lỗ tai anh thì thầm, “Tất nhiên rồi, anh chưa đợi được đến ngày anh yêu em đâu, cho nên em sẽ không chết!” Nhưng là, Âu Thừa Duẫn, anh biết không? Ngày mà em yêu anh, chính là ngay sau khi anh yêu em!
Cô không cần một tình yêu mang theo hèn mọn, không cần hồi đáp mà đem cả trái tim mình giao cho đối phương, tình yêu của cô còn bao hàm kiêu ngạo và lý trí. Trong tình yêu cô và Âu Thừa Duẫn cùng là một loại người, đều rất kiêu ngạo!
Sau hai giờ, du thuyền dừng bên bờ cát trên đảo Ngàn Sao, nhìn đường chân trời nơi giao giữa trời và biển, Vận Nhi cảm thấy mình thật nhỏ bé trong thế giới này.
Dường như trong lòng anh vẫn còn sợ hãi, khi cô lên bờ, Âu Thừa Duẫn từ phía sau ôm lấy cô, bế cô đi xuống bờ cát mới thả cô xuống.
Sóng biển vuốt ve bờ cát, ánh mắt trời chiếu lên từng con sóng lớn bọt tung trắng xóa, thật là một bức tranh thật đẹp. Trên trời những chú chim hải âu tự do bay lượn, như điểm xuyết thêm nét vẽ trên nền trời trong xanh, làm cho hòn đảo có thêm sức sống.
“Âu Thừa Duẫn, ở đây chỉ có hai người chúng ta sao?” Vận Nhi nhìn hòn đảo xinh đẹp mà rộng lớn, ngoài trừ bọn họ thì không thấy ai cả.
“Tất nhiên là không phải, còn có nhân viên phục vụ và quản lý ở đây nữa!” Âu Thừa Duẫn chỉ vào biệt thự cách đó không xa. Nơi đó vốn là khách sạn, nhưng sau khi Âu Thừa Duẫn mua hòn đảo này, nơi đây thành hòn đảo tư nhân, tất nhiên muốn cải biến thành nơi ở của chính mình.
“Đây cũng là của anh?” Nghe khẩu khí của Âu Dương, biệt thự, trang viên gì đó, Âu Thừa Duẫn có rất nhiều, nhưng mua cả một hòn đảo, anh thật không phải xa xỉ bình thường.
“Sắp tời thì không phải nữa!” Âu Thừa Duẫn đi sau cô, nhìn cô hăng hái bừng bừng, đối với mọi thứ nơi đây đều cảm thấy mới mẻ, tâm tình cũng bị lôi cuốn theo, cảm thấy tràn đầy vui vẻ và ấm ấp.
“Vì sao vậy?” Vận Nhi tò mò dừng chân, nhìn biệt thự cách đó không xa hỏi.
“Sau này em sẽ biết!” Âu Thừa Duẫn cũng không trả lời vấn đề cô hỏi, mà dùng vẻ mặt nhu hòa nhìn cô thong thả nói
.
Vận Nhi lơ đễnh quay đầu đi tiếp, hai người đi sóng đôi, lưu lại trên bãi cát hai hàng dấu chân một to một nhỏ chạy song song, mãi đến cổng biệt thự
“Chắc em đói bụng rồi đúng không? Chúng ta đi ăn cơm trước!” Âu Thừa Duẫn đưa Vận Nhi vào biệt thự, đúng như lời Âu Thừa Duẫn nói, trong biệt thự được người hầu quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi, trong hoa viên có nhiều loài hoa như hoa lan, phù dung, hải đường, khi Vận Nhi đi vào còn tưởng là nhà ấm trồng hoa.
“Nơi đây dường như còn đẹp hơn so với Âu Viên!” Vận Nhi cảm thán từ nội tâm, Âu viên tuy rằng lớn nhưng lại tạo cảm giác lạnh lùng. Không giống nơi đây, có nắng, có gió biển, có hoa cỏ, lại được ngắm hoàng hôn, khiến tâm tình con người cũng trở nên thoải mái dễ chịu.
“Về sau nơi này sẽ do em quản lý, khi nào thích em có thể ra đây nghỉ!” Âu Thừa Duẫn và Vận Nhi lần lượt đi vào biệt thự, bên trong tất cả đã được chuẩn bị tốt, những nhân viên ở đảo này cũng là người được thuê lâu dài.
Vận Nhi không nghe thấy câu nói thâm ý của anh, chỉ tò mò đánh giá bốn phía.
“Điện hạ, phu nhân!” Mọi người nhìn thấy bọn họ tiến vào, đều xoay người hành lễ rồi lại lui lại đứng sang một bên.
Tình huống như vậy Vận Nhi đã thấy quen thuộc, cũng không để ý, đi đến bên bàn ăn. Trên bàn đã bày đầy món ăn nhưng Vận Nhi chỉ ăn một chút bánh ngọt.
Âu Thừa Duẫn nói đợi đến khi chạng vạng sẽ đưa cô đi ngắm mặt trời lặn, Vận Nhi vui vẻ đồng ý. Ở trong khu biêt thự, Vận Nhi chạy lăng xăng như con thoi, xem xét cái này lại sờ soạng cái kia.
Đến khi mặt trời sắp lăn, Vận Nhi mới kích động chạy về từ hoa viên, Âu Thừa Duẫn vừa lên lầu đổi bộ quần áo ở nhà thoải mái, nhìn lại có một vẻ đẹp khác.
“Thời gian vẫn còn sớm, em có muốn đi tắm rửa hay không?” Âu Thừa Duẫn đi đến trước mặt Vận Nhi, véo khuôn mặt rạng rỡ hơn cả ráng chiều, thương tiếc hỏi.
“Không cần, đi luôn đi, em chờ không được!” Vận Nhi chủ động khoác cánh tay anh, sốt ruột đi ra ngoài, sợ đi chậm một chút sẽ không nhìn thấy cảnh mặt trời lặn mà cô muốn ngắm.
Âu Thừa Duẫn tùy ý cô lôi kéo, sự chủ động của cô làm lòng anh cảm thấy chua xót, sự tốt đẹp của cô, chỉ làm anh muốn lưu giữ càng nhiều, nhưng tất cả dường như đã quá muộn để có thể thay đổi.
Anh đang thêu dệt mộng đẹp cho cô, nhưng đồng thời cũng để chính bản thân mình trầm luân vào.
“Không cần sốt ruột, chúng ta còn ở đây vài ngày, em muốn ngắm ngày mai chúng ta lại đi tiếp!” Một lúc sau, Âu Thừa Duẫn mới lấy lại được giọng nói của mình, anh đi đến phía sau Vận Nhi, ôm lấy thân thể mỏng manh, hôn lên tóc cô, còn ngửi được hương vị tươi mát trên người cô.
“Có thể ở mấy ngày thì xem từng ấy lần!” Vận Nhi có phần tham luyến không gian yên bình trước mắt, cô và Âu Thừa Duẫn ngồi ôm nhau trên bãi đá ngầm, khi mặt trời và biển liền làm một, ánh nắng phía chân trời xuyên qua đám mây chiếu xuống mặt biển, bức tranh hoàng hôn trên biển xinh đẹp hiện ra trước mặt hai người.
Bóng tịch dương chiếu chiếu trên mặt nước biển, như những tia sáng đang nhảy nhót, trên bờ cát in hai chiếc bóng dài, như là một bức tranh thủy mặc tuyệt đẹp.
“Đẹp quá!” Trong màn đêm mông lung, Vận Nhi rúc vào lòng Âu Thừa Duẫn, cô bỗng nhiên xúc động, muốn cảnh tượng trước mắt trở thành kỷ niệm khó quên trong đời, môi anh đào trượt qua chiếc cằm xanh mờ vệt râu của anh, “Âu Thừa Duẫn, chúng ta sẽ bên nhau cả đời sao?”
Có lẽ trong lòng mỗi người phụ nữ, đều hy vọng có thể cùng người mình yêu đi đến cuối đời, tế thủy trường lưu, cùng nhau xem mặt trời mọc mặt trời lăn, hạnh phúc cô theo đuổi chỉ đơn giản như vậy thôi…
Nhưng đáp lại câu hỏi của cô, lại là sự trầm mặc của Âu Thừa Duẫn…