Nhất là cà phê đen, lúc mới uống vào thì có vị đắng, đến khi nuốt xuống cổ họng lại cảm nhận được vị ngọt khó tả. Ánh mắt Vận Nhi nhìn ra xa xăm, cô biết việc cô không đến dự lễ đính hôn của Lam Hạo sẽ khiến anh ta thất vọng, nhưng cô lại không hề hối hận về quyết định này.
"Cô là Tô tiểu thư sao?" Vận Nhi nghe được tiếng nói thì quay đầu, trước mặt là một cô gái ăn mặc rất thời trang, khuôn mặt cực kỳ quen thuộc, Vận Nhi nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra mình đã từng gặp cô gái này.
Ngày đó trời đổ mưa, là cô gái này đứng bên cạnh Âu Thừa Duẫn.
"Phải, xin hỏi cô có chuyện gì sao?" Theo bản năng, Vận Nhi không có thiện cảm với cô ta, cô cho rằng tất cả các cô gái xuất hiện bên cạnh Âu Thừa Duẫn đều cực kỳ ưu tú, thế nhưng cô cũng không tự ti, Âu Thừa Duẫn đã nói với cô rằng trên người cô có ưu điểm khiến anh không tự chủ được mà bị cuốn hút.
Vận Nhi không phải là một người phụ nữ thích cố tình gây sự, cô sẽ không lôi anh vào mấy chuyện giữa phụ nữ với nhau này.
Mễ Na không ngờ rằng Vận Nhi sẽ bình tĩnh như vậy, cô ta ung dung ngồi xuống vị trí đối diện với cô, tùy ý đánh giá Tô Vận Nhi, mím môi cười: "Tô tiểu thư không nhận ra là vẻ ngoài của chúng ta có phần giống nhau sao?"
Nếu không phải nhìn ra cô ta đang cố tình tỏ vẻ, Vận Nhi chắc hẳn đã cười nhạt một tiếng, chính cô cũng không biết là có cái gì không ổn, thế nhưng mắt nhìn của cô gái này không khỏi quá tinh tường rồi?
Cô ta đang nhắc nhở cô rằng, hai năm không có cô, cô ta thay cô ở bên cạnh Âu Thừa Duẫn sao? diễ[email protected]đàn$lê%quý!đôn
"Tôi không hiểu ý của cô cho lắm, cô không ngại nói thẳng chứ?" Vận Nhi không thích quanh co lòng vòng như vậy, đặc biệt là cô gái trước mặt này khiến cô có cảm giác cô ta là một người đầy mưu mô. Cô không hay có lòng phòng bị đối với người khác, nhưng người này lại lộ ra ánh mắt sắc bén như thể muốn xé nát cả người cô.
"Cô là vợ trước của Thừa Duẫn phải không? Tại sao cô lại cứ dây dưa không dứt với anh ấy như vậy? Tô Vận Nhi, nếu cô không xuất hiện thì anh ấy đã là của tôi rồi!" Mễ Na cố gắng kiềm chế cảm xúc, nghĩ đến ngày đó gặp được Vận Nhi trong khu vui chơi, cô ta liền chỉ hận không thể làm cho người phụ nữ này biến mất khỏi cuộc đời.
Cô ta nói không sai, bởi vì giữa hai người có điểm giống nhau, cho nên Âu Thừa Duẫn mới chiều chuộng cô ta như vậy, thế nhưng Tô Vận Nhi vừa trở lại anh liền đá văng cô ta, lại còn dứt khoát chặt đứt đường lui của cô ta. Âu Thừa Duẫn quá quyết tuyệt, cô ta sẽ không dễ dàng buông tha cho hai người họ như vậy!
"Thật là buồn cười, cô là vật thế thân cho ai, chẳng lẽ cô cũng không rõ sao? Nếu anh ấy yêu cô, vậy thì tôi có xuất hiện hay không cũng đâu có ý nghĩa gì?" Nếu đổi lại là Tô Vận Nhi của hai năm trước, có lẽ cô sẽ không chịu nổi ánh mắt chỉ trích như vậy, bởi vì lúc đó cô rất kiêu ngạo. Nhưng bây giờ cô đã khác rồi, bây giờ cô thành thục hơn trước kia, cô cũng hiểu rõ, nếu như anh thật sự không yêu cô, vậy tại sao anh lại dùng ảnh chụp cô làm màn hình di động và máy tính, tại sao sau khi có cô, anh lại không chạm vào những người phụ nữ khác?
Anh tin tưởng cô, mà cô cũng tin tưởng anh, chỉ bởi vì anh là Âu Thừa Duẫn.
"Đều tại cô, Tô Vận Nhi, nếu cô không xuất hiện thì mọi chuyện đã không thành ra như vậy, cô là cái đồ tiện nhân!" Mễ Na kích động đứng lên, bưng lên tách cà phê còn bốc hơi của Âu Dương định hắt vào mặt Vận Nhi nhưng lại bị một cánh tay túm chặt lại giữa không trung. Giọng nói lạnh lùng của Âu Dương truyền đến: "Tôi nói cô chứ vị tiểu thư này, muốn nổi điên thì cũng tìm chỗ mà nổi điên, tránh khỏi chỗ này cho tôi!" diễn~đàn~lê~quý~đôn
Cánh tay Âu Dương dùng lực ném Mễ Na sang một bên, cái tách trong tay cô ta cũng rơi xuống đất. Âu Dương đẩy cô ta một cái, vừa lúc đụng phải người phục vụ đang đi tới, cà phê trên khay bị đổ xuống khắp người cô ta, cô ta thét chói tai nhảy dựng lên, da bị cà phê nóng làm cho đỏ lựng lên, dáng vẻ nhìn hết sức chật vật, Âu Dương nhìn thoáng qua bộ dạng đó của cô ta thì bật cười lớn tiếng, không chú ý đến hình tượng nữa.
Ánh mắt của những người xung quanh khiến Mễ Na xấu hổ đến đỏ mặt, cô ta vòng hai tay lại, ánh mắt oán hận nhìn Vận Nhi một cái, sau đó quay đầu rời đi.
"Người phụ nữ đáng chết này, lại còn chạy tới tận đây khóc lóc om sòm!" Âu Dương đã sớm không vừa mắt với người phụ nữ kia, cô ta cũng không nhìn xem mình làm sao so được với Vận Nhi, thế mà còn dám bám dính lấy anh trai cô ấy, lúc Âu Thừa Duẫn coi cô ta như bảo bối, Âu Dương đã tức muốn chết, quả nhiên, Vận Nhi vừa quay về, những người phụ nữ khác đều bị anh gạt sang một bên!
"Âu Dương, em cũng biết cô ta sao?" Mặc dù ngoài miệng nói là không ngại, nhưng trong lòng Vận Nhi vẫn có phần kiêng kỵ, sự thật đúng là giống như lời Tâm Lam nói, trong lúc cô đang đơn độc một mình thì anh lại ôm người đẹp trong ngực, bây giờ anh lại dễ dàng nhận được sự tha thứ của cô như vậy, ngay cả cô ấy cũng thấy Âu Thừa Duẫn được hời!
"A, Vận Nhi, chị đừng đoán mò, anh trai em sẽ không thèm thích loại phụ nữ thế này đâu! Chị xem, bây giờ chị và anh em ân ân ái ái như vậy, mười Mễ Na cũng không chia rẽ được hai người!" Âu Dương vui vẻ giảng hòa, nếu về nhà mà Vận Nhi hỏi tội Âu Thừa Duẫn thì chẳng phải cô ấy chính là đồng lõa sao? Cô ấy phải đề phòng trước mới được!
Vận Nhi biết Âu Dương đang qua loa lấy lệ với cô, nhưng cô cũng chẳng muốn vạch trần cô ấy, dù sao thì Âu Thừa Duẫn mới là người có lỗi!
Thế cho nên lúc Âu Thừa Duẫn tới đón hai người, Vận Nhi chu cái miệng nhỏ, ngồi ra ghế sau với Âu Dương, suốt cả chặng đường cũng không thèm để ý đến anh. d*đ*l*q*đ
Âu Thừa Duẫn ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì, chẳng lẽ cô đã biết chuyện của Lam Hạo, cho nên mới tỏ thái độ với anh sao?
Nhưng mà không đúng, cô làm sao có thể biết chuyện!
Âu Thừa Duẫn sốt ruột đưa Âu Dương về Âu viên, lúc chuẩn bị cùng Vận Nhi quay lại biệt thự thì Vận Nhi đã đi theo Âu Dương vào biệt thự, Âu Thừa Duẫn bất đắc dĩ, đành phải đi theo cô vào Âu viên.
"Anh chọc giận em lúc nào hả? Sao cả tối cứ chu cái mỏ lên, còn không thèm nói chuyện với anh!"
Âu Thừa Duẫn ép Vận Nhi dựa trên cánh cửa phòng, hai tay vây lấy người cô, hết sức kiềm chế nhìn xuống khuôn mặt nhỏ đang căm phẫn của cô.
"Anh làm chuyện gì mà chính anh còn không biết sao? Đừng có đứng gần em như vậy, từ hôm nay trở đi, em muốn giữ khoảng cách với anh!" Vận Nhi có chút ghét bỏ đẩy anh ra, nhưng đẩy thế nào anh cũng không nhúc nhích, cô liền ngồi xổm xuống, chui ra khỏi cánh tay anh, vẻ mặt đề phòng nhìn Âu Thừa Duẫn đang bất đắc dĩ.
"Bà xã à, trước khi phán tội anh thì phải cho anh một cái lý do chứ!" Âu Thừa Duẫn thấy cô thật sự nổi giận rồi, cũng không dám đụng chạm cô nữa, chỉ kiên nhẫn dò hỏi. Ngay từ lúc trở về anh đã cảm giác được, chẳng lẽ buổi chiều nay trong lúc anh không có mặt, cô đã gặp ai sao?
"Vậy em hỏi anh, hai năm qua, có phải bên cạnh anh luôn có một người phụ nữ không?" Vận Nhi không nghe ra vị dấm chua trong giọng nói của mình, Âu Thừa Duẫn lập tức hiểu ra ý tứ trong lời nói của cô, cô đang nói đến Mễ Na sao?
Nhưng chuyện giữa hai người họ thì liên quan gì đến Mễ Na kia?