“Tập trung vào.” Cánh tay bị người khác giật một cái thật đau, Vận Nhi mới hoàn hồn thoát khỏi những suy nghĩ của mình, quay lại nhìn chăm chăm vào người đàn ông đứng trước mặt một lúc, phát hiện anh ta cũng đang dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Đóng kịch thôi có cần diễn y như thật vậy không?
Giọng nói mục sư trầm trầm truyền đến, " Thừa Duẫn tiên sinh, con có đồng ý lấy Tô Vận Nhi tiểu thư làm vợ, yêu thương cô ấy, tôn trọng cô ấy, bảo vệ cô ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cho đến vĩnh hằng không?” Âu Thừa Duẫn không chút do dự, liếc mắt nhìn người con gái trước mặt, khoé miệng nhếch lên, " Con đồng ý.”
“Tô Vận Nhi tiểu thư, con có đồng ý lấy Âu Thừa Duẫn tiên sinh làm chồng, yêu thương anh ấy, tôn trọng anh ấy, bảo vệ anh ấy, bất luận sinh lão bệnh tử, cho đến vĩnh hằng không?” Mọi người đều nín thở,chờ đợi câu trả lời của cô dâu.
“Hả?” Vận Nhi nhìn thấy ánh mắt trừng trừng cảnh cáo của Thừa Duẫn, càng lúng túng hơn khi nhìn thấy bóng cha đứng thấp thoáng gần đó, cuối cùng nhỏ giọng đáp,”Con…đồng ý.”
Hu hu hu hu , trong lòng cô thật sự không muốn một chút nào hết. Làm thế nào lại có việc thay đổi cô dâu chứ? Lần đính hôn trước, mọi người chỉ biết Âu Thừa Duẫn sắp kết hôn với thiên kim của Tô gia, cũng không biết cô dâu đã từ nhị tiểu thư đổi thành tam tiểu thư. Vận Nhi cũng không thể không ngưỡng mộ năng lực của Thừa Duẫn, ngay cả chuyện mục sư đọc diễn văn anh ta cũng an bài thỏa đáng. Vận Nhi còn tưởng cô dùng tên chị Ân Huệ kết hôn nữa chứ.
Giọng nói của Vận Nhi đầy đau khổ bi ai, làm trong lòng Thừa Duẫn hơi khó chịu, sắc mặt cũng rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thản.
“Cha tuyên bố, từ giây phút này trở đi, Âu Thừa Duẫn tiên sinh cùng Tô Vận Nhi tiểu thư chính thức trở thành vợ chồng, bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.” Mục sư đọc xong bài diễn văn dài lướt thướt, phía dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội cùng ánh chớp của máy ảnh, tất cả đều muốn lưu lại khoảng khắc đẹp đáng nhớ này.
Vận Nhi cảm thấy tất cả dường như có chút không thật, còn đang thả hồn suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên cảm thấy bên eo ấm ấm, sau đó một đôi môi lạnh ngắt đột nhiên in lên môi cô, lúc hoàn hồn lại, khuôn mặt tuấn tú của Thừa Duẫn đã phóng đại ở ngay trước mắt. Cô hết hồn đẩy anh ra, điều này càng kích thích Thừa Duẫn trở nên thô bạo hơn.
“Ưm…..” Đóng kịch thôi mà, không cần phải diễn như thật vậy chứ? Ánh mắt Vận Nhi bất mãn lên án anh. Không ngờ cảm giác đụng chạm với cô lại dễ chịu như vậy, Âu Thừa Duẫn càng hôn càng nghiện, cuối cùng cũng luyến tiếc rời ra. Cảm thấy cô không thể thở được nữa, anh mới buông cô ra. Gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng vì xấu hổ, làm cho Thừa Duẫn vô cùng vui vẻ. Tô Vận Nhi,thì ra là một cô bé thú vị như vậy. . .
“Này, kéo con đi đâu vậy?” Vận Nhi mở to mắt nhìn Tô Viễn Hàng và Hạ Uyển Như cười tủm tỉm kéo cô vào xe của Âu Thừa Duẫn, không hiểu sao cô có linh cảm là mình đang rơi vào miệng cọp. Không phải sau khi hôn lễ kết thúc là cô có thể về nhà sao? Vận Nhi gượng cười, quay đầu lại thì thấy Thừa Duẫn đang ngồi kế bên, vẻ mặt gian tà nhìn cô chằm chằm. Chết tiệt, không hiểu sao cô có cảm giác như là anh ta đang cười thầm vậy.