Vận Nhi nhìn ra theo bóng dáng cao lớn của anh ta, đằng sau còn có một cô gái người lai vô cùng xinh đẹp đang nhìn bọn họ, Lôi Ân đột nhiên ngồi xổm xuống, ngón tay khua khua trước mặt Vận Nhi: "Nhìn em không được vui lắm, có thể nói cho anh biết vì sao không?" Vận Nhi thay đổi quá nhiều so với hai năm trước, vóc dáng cũng tiều tụy hơn nhiều, mặc dù không biết tại sao, nhưng Lôi Ân luôn có một loại cảm tình khó tả đối với cô gái Trung Quốc này. Cô đã từng cứu anh ta, cho nên nếu cô cần, anh ta nhất định sẽ gắng sức giúp cô!
"Đâu có, tôi rất tốt! Hình như bên đó có người đang chờ anh!" Vận Nhi hất cằm chỉ cô gái ở đằng xa, dường như cô ấy không được kiên nhẫn lắm, không ngừng chỉnh quần áo trên người, mái tóc gợn sóng xõa ra. Lôi Ân nhìn theo tầm mắt của cô, ánh mắt đột nhiên trở nên dịu dàng, anh ta đứng lên, vóc dáng cao lớn càng làm nổi bật dáng vẻ xinh đẹp của Vận Nhi đang ngồi trên xe lăn: "Nếu như cần thì có thể tìm anh!" Trước khi rời đi, Lôi Ân nhét cho cô một tấm danh thiếp, trên đó có số điện thoại của anh ta, đây là đặc quyền mà anh ta để lại cho Vận Nhi. Anh ta cũng không thể ở lại nơi này nữa, anh ta đã tìm được người anh ta muốn tìm rồi!
Lúc Âu Thừa Duẫn đi xuống thì nhìn thấy Vận Nhi đang ngơ ngẩn nhìn ra ngoài cổng, anh cầm áo đến khoác lên người cô, Vận Nhi nhanh tay nhét tấm danh thiếp vào túi áo.
"Sao tay em lại lạnh thế, hay là chúng ta đi vào đi!" Âu Thừa Duẫn nắm tay cô, cảm giác được cơ thể lạnh lẽo của cô. Lần này Vận Nhi không phản đối, để mặc cho Âu Thừa Duẫn ôm cô trở về phòng bệnh.
"Em muốn xuất viện!" Lúc Vận Nhi được anh thả xuống giường, tay cô vẫn ôm lấy cổ anh không chịu buông, Âu Thừa Duẫn liền ôm cả người cô vào lòng, lại cố gắng để không khiến cô bị đau. Hiện giờ cô giống như một món đồ sứ tinh xảo, không thể chịu bất kỳ tổn thương nào. Âu Thừa Duẫn cẩn thận ôm lấy cô, ân cần nói: "Không được, bây giờ thân thể em vẫn còn yếu, cứ ở thêm vài ngày nữa, nghe lời nhé!"
"Anh là đang quan tâm đến em hay là đang lo cho con?" Vận Nhi đột nhiên ngước mắt lên nhìn theo khuôn mặt tuấn tú của anh. Mấy ngày nay anh tiều tụy đi nhiều, thậm chí còn vì cô mà ngay cả công ty cũng không cần, không cho bất kỳ ai chạm đến cô, coi cô như bảo bối mà nâng niu trong lòng bàn tay. Vận Nhi cực kỳ sợ hãi cái cảm giác này, cô biết cô không nên như vậy.
"Em đang nói nhảm gì đấy, trong lòng anh, em và con đều quan trọng như nhau!" Âu Thừa Duẫn đưa ngón tay lau nước mắt trên mặt cô, hôn lên khuôn mặt trắng nõn của cô, chỉ có hôn cô thế này mới có thể giảm bớt cảm giác lo được lo mất trong lòng anh.
"Em có thể thỉnh cầu anh giúp đỡ một chuyện không?" Vận Nhi đột nhiên buông lỏng cánh tay đang bám