Ở nơi giáp ranh giữa hai thành phố, bên canh một khu nghỉ dưỡng, tọa lạc một trường học không có danh tiếng lắm, từ xa đã nghe được tiếng cười hồn nhiên vô tư của đám trẻ con. Trên bầu trời đàn chim chao lượn, biển xanh trời xanh, không gian được bao trùm bởi một màu xanh mướt, sức sống phơi phới.
Nháy mắt, đã đến mùa thu.
Lá cây khô héo rơi rụng đầy đất, tạo nên khung cảnh có chút tiêu điều, bầu trời có chút âm u.
Trong phòng học, một cô gái mặc áo màu trắng, trên mặt nở nụ cười điềm tĩnh, xinh đẹp, đôi mắt to linh động mang theo hơi thở thanh xuân và sức sống. Lâu ngày ở cùng những đứa trẻ đáng yêu này, nụ cười nở trên mặt cô cũng ngày càng nhiều hơn.
“Các em, buổi học hôm nay kết thúc ở đây, các em nhớ chú ý an toàn trên đường về nhé!” Động tác cuối cùng của buổi học vũ đạo chấm dứt, giọng nói ngọt ngào, thấm cả vào tim gan mọi người vang lên, bọn nhỏ như lũ chim vỡ tổ, líu ríu chen chúc chạy ra khỏi phòng học.
Còn cô gái này, chính là người đã biến mất hai năm- Tô Vận Nhi.
Hai năm trước, một mình cô yên lặng đến đây. Trong khi Tô Thượng Đông và Thương Nhĩ Kì cho rằng cô đi đến một nước khác, thì sự thật là cô vẫn luôn ở thành phố này. Những kí ức về người đàn ông kia, cô đã quên hết.
Thu dọn đồ đạc xong, Vận Nhi đi cùng bọn trẻ ra ngoài. Trên con đường mòn dẫn ra cổng trường, một chiếc xe thể thao nhãn hiệu Bentley màu đen đang lao tới, Vận Nhi yên lặng xoay người, vô tình liếc mắt, lại được một phen kinh hãi.
Ngay lúc chiếc xe lao nhanh khỏi cổng trường học, Vận Nhi dang tay, ôm lấy một bé gái bốn tuổi đang chạy đến, “Tâm Nhi, hôm nay mẹ con chưa đến đón sao?”
Vận Nhi hôn nhẹ lên mặt cô bé, sau đó ôm lấy cô bé, tiếp tục đi đến cổng trường.
Tâm Nhi là cô bé đầu tiên mà cô gặp khi đến đây, nhớ đến mẹ của cô bé này, trên mặt Vận Nhi hiện lên thoáng xao động. trên môi nở nụ cười mang theo ý bội phục. Tâm Nhi là con của Vu Nặc, một người phụ nữ xinh đẹp một mình nuôi con. Thi thoảng Vận Nhi cũng nghĩ, nếu đứa bé kia vẫn còn, có lẽ cô cũng sẽ kiên cường như cô ấy. Dù là người phụ nữ một mình nuôi con, cũng rất vui vẻ. Ít nhất là sẽ không cô độc!
Cho nên, khi nhìn thấy Tâm Nhi, trong ánh mắt cô luôn mang theo một loại ký thác. Vu Nặc và Vận Nhi là đồng bệnh tương liên, nên rất đông cảm và đau lòng cho nhau. Vì vậy Vận Nhi ở đây không hề cảm thấy cô đơn. Nhưng Vận Nhi không ngờ rằng, năm đầu tiên ở đây, cô bất ngờ phát hiện một người quen biết!
“Chị Vận Nhi, là ba em…” Tâm Nhi được Vận Nhi bế trong tay bỗng ngẩng đầu, khi phát hiện bóng dáng cao lớn đang đứng ngoài trường học, mở miệng cười, chỉ về phía đối diện Vận Nhi.
Theo hướng Tâm Nhi chỉ, Vận Nhi nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang chậm rãi đi về phía cô.
“Vận Nhi! Tâm Nhi, sang ba bế nào!” Người đến là Hứa Minh Nhân, anh trai của Hứa Tâm Lam.
Lúc mới đến đây Vận Nhi mới biết, Hứa Minh Nhân thích đi khắp nơi chụp ảnh, có duyên gặp gỡ hai mẹ con rất đáng yêu này, thật lòng yêu thương bọn họ.
Mặc dù biết rõ Vu Nặc là mẹ đơn thân, anh ấy vẫn không rời không khí, điều này khiến Vận Nhi rất cảm động.
Khi Hứa Minh Nhân nhìn thấy Vận Nhi ở đây, quả thật là có chút khiếp sợ, dù họ chỉ gặp nhau một lần ở Hứa gia, nhưng đều nhận ra lẫn nhau.
Vận Nhi nhờ anh đứng nói cho Hứa Tâm Lam là cô đang ở đây. Cuộc sống của cô bây giờ rất an bình, cô không muốn bất cứ ai quấy nhiễu.
Hứa Minh Nhân đồng ý, sau đó thường xuyên lui tới thăm hỏi.
Trước giờ Vận Nhi không nghĩ đến, ở nơi yên tĩnh và duyên dáng này sẽ gặp người quen. Cô vẫn cho rằng Hứa Minh Nhân là một người rất lạnh lùng, lần gặp trước, anh còn không nói với cô câu nào, như thể ngoài trừ chụp ảnh, anh không còn yêu thích nào khác.
Bây giờ cô mới biết được, không phải anh không có người anh yêu thương, mà là lúc ấy còn chưa gặp được mà thôi.
Thấy Vu Nặc có thể gặp được một người đàn ông tốt như vậy, cô cũng thấy vui cho cô ấy, và cảm thấy được an ủi phần nào. Tâm Nhi cũng được Hứa Minh Nhân dạy lại cách xưng hô, từ đó sửa lại gọi anh là ba.
Một người nhìn thì có vẻ lạnh lùng, lại có một mặt rất từ ái như vậy, cho dù đó không phải con ruột của mình.
“Bảo bối, con có nhớ ba không?” Hứa Minh Nhận đón lấy Tâm Nhi từ trong lòng Vận Nhi, rồi hôn vài cái trên mặt cô bé, chọc bé cười khanh khách không ngừng, tiếng cười vang dội, sau đó nghe cô bé ngoan ngoãn trả lời, “Nhớ ạ!”
“Vận Nhi, hôm nay đến nhà Vu Nặc nhé!” Hứa Minh Nhân xoay người, trên mặt đầy ý cười nhìn bọn họ. Bây giờ so với lúc mới đến, sắc mặt Vận Nhi đã tốt hơn rất nhiều rồi. Khi mới nhìn thấy cô, Hứa Minh Nhân còn cảm thấy đau lòng thay cho cô gái bị tổn thương sâu sắc này.
“Anh Minh Nhân, anh trở về khi nào vậy?” Lần trước cô nhìn thấy anh, đã cách đây mấy tháng rồi. Dù rằng Vu Nặc chưa có thái độ rõ ràng, nhưng ở trong lòng Hứa Minh Nhân, đã coi nơi đây là nơi anh cư trú lâu dài. Cho dù anh sẽ lại đi đến nơi khác, không vì cô ấy mà từ bỏ giấc mộng chụp ảnh, thì cuối cùng anh cũng sẽ về đây.
Vận Nhi nhớ rõ anh từng nói,Vu Nặc không muốn theo anh về Hứa gia, vậy thì về sau nơi này sẽ là nhà của anh.
Một người đàn ông, nguyện ý ỷ lại một người phụ nữ, cho cô ấy một gia đình đầy đủ, cho dù không có lời nói động lòng người, nhưng Vận Nhi biết, hai người rất hạnh phúc.
“Sáng nay mới trở về, Vu Nặc đi siêu thị mua thức ăn, còn anh đến đón Tâm Nhi!” Chỉ khi Hứa Minh Nhân ở bên Vu Nặc và Tâm Nhi, mởi nở nụ cười phát ra từ trái tim như vậy, ngay cả Vận Nhi cũng bị hấp dẫn bởi sự hài hòa giữa bọn họ.
“Vậy à, lần này anh đi những đâu vậy?” Vận Nhi đi sau Hứa Minh Nhân, chậm rãi đi đến khu dân cư ở cách đó không xa.
“Gần thôi, đi Maylaysia và Indonesia, ảnh chụp đã rửa xong rồi, về nhà sẽ cho em xem!” Hứa Minh Nhân cười nhẹ nói, rồi sau đó lại nói tiếp, “Vài ngày nữa, anh sẽ về nhà một chuyển!”
“Vận Nhi biết, anh nói về nhà, là chỉ Hứa gia, hai năm nay, số lần Hứa Minh Nhân về nhà có thể tính trên đầu ngón tay. Cô cũng biết, ý của anh khi nói những lời này. Đã hai năm rồi, Tâm Lam rất lo lắng cho cô!
“Anh à, em rất thích cuộc sống bây giờ, anh không cần lo lắng cho em, em sẽ tìm cơ hội để nói cho Tâm Lam biết!” Vận Nhi bình tĩnh nói.
Cô đã sống ở đây hai năm, thật vất vả mới làm lành vết sẹo trong lòng, cô không muốn mọi chuyện lại trở về điểm xuất phát.
“Anh chỉ hy vọng em có thể làm chủ được trái tim mình!” Hứa Minh Nhân thản nhiên nhìn cô một cái, anh cảm nhận được trong nụ cười điềm tĩnh của cô, luôn mang theo nét ưu thương nhè nhẹ.
Vận Nhi và Vu Nặc giống nhau, đều là cô gái khiến người ta đau lòng.
“Mọi người đã về rồi!”Vận Nhi đi sau Hứa Minh Nhân vào một ngôi biệt thự nhỏ ba tầng, ở đây không xa hoa như những biệt thự khác, nhưng lại có không khí ấm áp của gia đình, “Chị Vu Nặc!”
Vận Nhi thay giày, đi vào phòng bếp, Hứa Minh Nhân ôm Tâm Nhi vào phòng ngủ của cô bé, chắc là anh ấy mang về không ít đồ chơi cho em ấy đâu.
“Vận Nhi, không cần giúp chị gì đâu, đều sắp xong cả rồi!” Vu Nặc mặc tạp dề, đang rửa rau, nhìn thấy Vận Nhi đi vào, liền bảo cô đứng ở một bên, cô sắp xong việc rồi.
“Chị bận rộn như vậy, về sau không cần đón Tâm Nhi đâu, em sẽ đưa con bé về nhà!” Vận Nhi cảm thấy Vu Nặc rất vất vả, một người vừa mở cửa hàng bán hoa, lại còn phải chăm sóc đứa bé.