"Tâm Nhi, nhớ chị không?" Vận Nhi cười ôm bé, hôn một cái lên gương mặt trắng nõn của bé.
"Nhớ!" Tâm Nhi hưng phấn ôm cổ cô, vài ngày không thấy Vận Nhi, bây giờ nhìn thấy làm bé không nỡ buông tay.
"Ha ha, bảo bối thật biết nghe lời!" Vận Nhi vuốt đầu lơ thơ vài sợi tóc của bé, ngược lại nhìn về phía Vu Nặc, cười nói, "Chị Nặc, chị đến tìm anh hai sao?"
Mới vừa rồi nghe Tâm Lam nói Hứa Minh Phong đã về công ty đi làm.
"A, Ừ!" Vu Nặc có chút lung túng: "Lễ phục bọn chị đặt đã đến, chị tới tìm anh đi thử áo cưới!"
"Chúc mừng chị, chị Nặc!" Vận Nhi tươi cười chúc phúc cô, cho dù cô ấy có dự định suy tính như thế nào đi nữa, cô đều sẽ ủng hộ cô ấy. "Định ngày chưa?"
"Tháng sau, ngày cụ thể còn chưa quyết định!" Vu Nặc cắn môi, có chút do dự.
"Vận Nhi, chị rất xấu xa phải không?" Vu Nặc dãy dụa trong mâu thuẫn, trong lòng cô luôn thích Hứa Minh Phong, đối với Hứa Minh Nhân cô chỉ có cảm kích mà thôi, hiện tại biến thành như vậy, về sau cô không biết nên làm sao để đối mặt anh.
Thậm chí hiện tại anh cũng đã không muốn gặp lại cô!
"Đừng tự trách, chị Nặc, anh cả chỉ là nhất thời suy nghĩ chưa thông suốt mà thôi, sắp làm cô dâu rồi chị nên vui vẻ một chút!" Vận Nhi lên tiếng an ủi cô, kết hôn là chuyện hai người, không thể chứa chấp người thứ ba. Cô chính là ví dụ tốt nhất!
"Vậy em và anh hai đi đây, em dẫn Tâm nhi đi, buổi chiều em lại đưa tới chỗ chị, có được không?"
Vận Nhi mấy ngày không thấy bé, rất nhớ bé, liền hỏi ý kiến Vu Nặc.
"Được, vậy làm phiền em!" Vu Nặc khách sáo nói với Vận Nhi, Vận Nhi liền ôm lấy Tâm Nhi xoay người, cười nói lời từ biệt rồi rời đi.
Ra khỏi cao vẫy một chiếc xe, đi hướng Thị Khu.
"Tâm nhi, cháu muốn ăn gì?" Vận Nhi ôm bé đặt ở trên đùi, nhìn cảnh ngoài cửa sổ vội vã lướt đi, tỉ mỉ hỏi ý kiến Tâm Nhi.
"Khẳng Đức Cơ!" Tâm Nhi vung cánh tay mịn màng, chỉ ra ngoài cửa sổ, Vận Nhi lập tức hiểu ý cười, "Tốt, chúng ta đi ăn Khẳng Đức Cơ!"
Thị Khu có chút chật chội, Vận Nhi ôm Tâm nhi có chút khó khăn, đợi khi cô vừa mới chuẩn bị đi vào KFC thì chạm mặt đột nhiên đụng phải một bóng dáng mảnh khảnh, trong tay cô ấy ôm đứa bé, kém chút nữa liền vị đẩy ngã trên mặt đất.
"Chị không sao chứ?" Nói chuyện là một cô gái rất trẻ tuổi, ngay lúc thân thể Vận Nhi ngửa ra sau liền nhanh tay đỡ cô, Vận Nhi liếc mắt nhìn nhan sắc xinh đẹp giấu ở dưới mũ lưỡi trai không nhịn được liền than thở.
"Không sao!" Vận Nhi đứng thẳng rồi đặt Tâm nhi đứng trên đất, cô gái trước mắt đã lần nữa đeo kính, ngũ quan xinh xắn lại núp ở dưới kính, chỉ là liếc mắt, nhưng Vận Nhi thấy ánh mắt có chút quen thuộc, giống hồ đã nhìn thấy ở nơi nào.
Nhưng đợi cô nghĩ xong thì cô gái kia đã vội vã chen vào đám người, mà phía bên kia Vận Nhi cũng tinh mắt phát hiện một bóng dáng quen thuộc, là Tiêu Trác, trên người anh mặc một cái áo da màu đen bó sát người, quần jean, đeo mắt kính, đuổi theo hướng người phụ nữ mới vừa rời đi.
Người phụ nữ kia, là vợ Tiêu Trác sao?
Cô nhớ hai năm trước ở phi trường gặp Rayne thì nhặt được một tấm hình anh không cẩn thận đánh mất, hai ánh mắt kia từ từ hiện lên trước mắt cô......
Vận Nhi cảm giác được giữa lòng bàn tay một đôi tay nhỏ bé nắm tay cô thật chặt, cô không muốn nghĩ nhiều liền dẫn Tâm nhi đi vào KFC.
Mới vừa chuẩn bị ăn, điện thoại cô đặt ở trong túi áo vang lên, không cần nhìn cũng biết nhất định là Âu Thừa Duẫn gọi tới, điện thoại di động của cô để ở nhà họ Tô, Âu Thừa Duẫn để lại của mình điện thoại cho cô.
"Vận Nhi, em ở đâu?" Âu Thừa Duẫn nghe được bên kia thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ĩ không quá rõ ràng, theo bản năng chau chặt chân mày.
"Em đang dùng cơm, sao vậy?" Vận Nhi để khay cầm trong tay xuống, Tâm nhi đã khéo léo ngồi vào ghế đối diện cô.
Không phải nói chiều đi tìm anh sao? Thế nào hiện tại lại gọi điện thoại tới?
"Anh cũng ở bên ngoài, em nói cho anh biết ở nơi nào, anh đi tìm em!" Nghe được những lời này của Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi có chút buồn cười, rất khó tưởng tượng, anh một đại tổng giám đốc anh tuấn tiêu sái đi vào KFC là hình ảnh như thế nào.
Sau khi bị Âu Thừa Duẫn liên tục hỏi, Vận Nhi mới nói vị trí, cúp điện thoại di động, Vận Nhi mới vừa ngồi xuống không tới năm phút đồng hồ, thân thể cao ngất của Âu Thừa Duẫn đã đứng ở cửa, đang nhìn xung quanh.
Tới nơi này đa số đều là trẻ nhỏ, lúc Âu Thừa Duẫn xuất hiện khiến không ít bé quay đầu nhìn, giống như anh đến đây rất không thích hợp.
Âu Thừa Duẫn tùy ý quét hai mắt, liền thấy được người phụ nữ nhỏ của anh ngồi cạnh cửa sổ đang nhìn anh, chờ anh đi tới trước mặt cô mới phát hiện có đứa bé gái ngồi đối diện cô, anh trước đã gặp qua hai lần.
Hiện tại Âu Thừa Duẫn biết cô tại sao lại lựa chọn dùng cơm ở chỗ này, anh còn tưởng rằng lão bà của anh muốn trở về tuổi thơ cơ đấy.
"Làm sao anh đến nhanh như vậy?" Vận Nhi nháy một đôi mắt to mê hoặc, Âu Thừa Duẫn không nhanh không chậm cúi người, ở môi hồng của cô ấn lên một nụ hôn, sau đó thuận thế ngồi vào bên cạnh cô, "Tới gặp lão bà, tốc độ đương nhiên phải nhanh!"
Trên thực tế anh vừa vặn ở phụ cận nơi này, nhận được điện thoại của Tiêu Trác, thế nhưng muốn anh giúp một tay tìm một người phụ nữ, khi anh chạy tới thì anh ta đã rời đi, không nghĩ tới Vận Nhi cũng ở gần đây, đây chỉ có thể nói là đúng dịp.
"Ba hoa!" Vận Nhi muốn cùng anh nói chuyện của Tiêu Trác, nhưng nghĩ đến người phụ nữ có chút thần bí kia, lại không mở miệng được.
"Anh đói bụng, anh cũng muốn ăn!" Âu Thừa Duẫn nhìn đứa bé đối diện ăn say sưa ngon lành, Âu Thừa Duẫn từ nhỏ đến lớn chưa từng ăn loại thức ăn này, ở trước mặt Vận Nhi, anh cũng không ngại, cầm Hamburgur cô đã ăn một nửa cắn một miếng.
"Ai, cái đó là em ăn rồi, anh ăn cái này đi!" Vận Nhi có chút giật mình nhìn Humbugur trước mặt.
"Chỉ là đồ ăn của lão bà thôi mà, anh còn muốn ăn em!" Âu Thừa Duẫn cười lấy lòng, nhìn Vận Nhi thiếu chút nữa choáng váng.
Người đàn ông này nhất định là uống lộn thuốc!
Lúc bọn họ đi ra KFC, Âu Thừa Duẫn tự nhiên ôm Tâm Nhi từ trong tay Vận Nhi, Tâm nhi vừa mới lúc đầu còn kháng nghị, nhưng Âu Thừa Duẫn tao nhã nháy mắt, Tâm nhi lập tức ngoan ngoãn nằm trong ngực anh,
Xoắn ngón tay sờ lên gương mặt tuấn tú của anh, lần trước bé đã nhìn thấy vị thúc thúc đẹp trai này.
Âu Thừa Duẫn một tay ôm Tâm nhi, một tay kéo Vận Nhi vào trong ngực, như vậy một lớn một nhỏ nâng ở lòng bàn tay, cảm giác trước nay chưa từng thỏa mãn như thế, để cho anh càng ngày càng kiên định ý nghĩ trong lòng.
"Vận Nhi, chúng ta lại sinh đứa bé đi!" Âu Thừa Duẫn đột nhiên cúi người, hơi thở ấm áp trực tiếp phun lên gò má Vận Nhi.