Hiện tại Vận Nhi hoàn toàn có lý do tin tưởng từng câu từng chữ của anh, những hình này có hình chụp lúc cô ở Thiên Sa đảo, hoặc sớm hơn, có hình ngay cả chính cô cũng không nhớ rõ được anh chụp lúc nào, thì ra, cô vẫn luôn xem nhẹ tấm lòng của anh.
Thật ra, anh làm vì cô, cho tới bây giờ cô cái gì cũng không biết!
Âu Thừa Duẫn, anh như vậy, sao cô có thể chán ghét đây?
Vận Nhi nói rất đúng, anh là một kẻ lừa đảo, lừa đảo tình yêu, lần này, anh lại trộm đi lòng của cô. . . . . .
Lúc Âu Thừa Duẫn đẩy cửa tiến vào liền phát hiện cặp mắt Vận Nhi sưng đỏ nhìn laptop của anh, lòng anh sợ hãi, không nói gì, liền đi tới trước mặt cô, bàn tay duỗi ra, liền đem laptop khép lại.
Vận Nhi ngẩng đầu, thấy anh đau lòng nhìn cô, cảm giác đột nhiên có chút ngượng ngùng, vội lau khô nước mắt trên mặt, đứng dậy, khóe miệng kéo ra một nụ cười, "Anh họp xong rồi à?"
"Em khóc hả?" Cánh tay dài của Âu Thừa Duẫn duỗi một cái, liền ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô tựa lưng vào ghế, ngón tay dài mảnh khảnh êm ái phất qua gò má của cô, mang theo dòng điện đánh vào trong lòng của Vận Nhi, hiện lên từng tia ngọt ngào.
Loại thân mật này khiến Vận Nhi hơi bất ngờ, cô tựa đầu vào ngực anh, liều mạng lắc đầu, có chút đau lòn vì anh, lại có chút cảm thấy anh ngốc.
"Còn nói không có, ánh mắt em đều đỏ lên kìa!" Âu Thừa Duẫn đối với phản ứng nhu thuận của cô rất hưởng thụ, ngón tay lướt qua lông mi thật dài của cô, dịu dàng hôn lên mi mắt cô.
"Duẫn, em muốn biết cha em như thế nào? Sinh nhật ngày hôm qua của ông, em lại làm cho ông tức giận!"
Vận Nhi như đứa nhỏ làm sai việc, dùng đôi mắt to đáng thương yên lặng nhìn Âu Thừa Duẫn. Ngay sau đó, lại bị anh che mắt, không chịu nổi, một ánh mắt, lại làm đầu óc anh choáng váng, Âu Thừa Duẫn rất không có chí khí phát hiện, ở trước mặt cô, anh một chút tự chủ cũng không có.
"Cha em bây giờ vẫn còn nổi nóng, chờ thêm mấy ngày, anh cùng em trở về, được không?" Giọng nói của Âu Thừa Duẫn khàn khàn mang theo tính toán, hiện tại muốn trói lại cô ở bên mình, an ủi hai năm cô đơn.
"Anh cả thì sao? Anh cả cũng giận em phải không?" Vận Nhi có chút luống cuống, đó là người nhà của cô, mặc dù cô không tán thành cách làm của cha, nhưng anh cả đối với cô rất tốt.
Nhưng, cô chỉ coi anh là anh trai, làm sao có thể trở thành vợ anh, bọn họ cũng không hỏi một chút tới cảm thụ của cô, trong lòng Vận Nhi ủy khuất vô cùng.
"Anh ta thích em như vậy, làm sao tức giận được?” Âu Thừa Duẫn hận không thể giấu cô đi, một Tô Vận Nhi, thế nhưng được nhiều người yêu như vậy, cô chỉ có thể là của anh, Tô Thượng Đông cũng không được.
"Anh cả anh ấy. . . . . ." Vận Nhi không biết về sau đối mặt với Tô Thượng Đông như thế nào, cô không biết tình cảm của anh với cô nhiều thế nào, lặng lẽ đợi cô lớn lên nhiều năm như vậy, nhưng đến khi cô trưởng thành lại thuộc về người đàn ông khác, hiện tại thật vất vả có một cái cơ hội, cô lại một lần nữa rời khỏi anh, không ai hiểu trong lòng anh đau đớn bao nhiều, hơn 30 năm qua, trong lòng đều chỉ có một người phụ nữ, cô lại không thuộc về anh.
"Em là của anh, chỉ có thể là của anh!" Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội suy nghĩ, nâng mặt của cô lên, bá đạo hôn.
Anh đang dùng phương thức của mình tuyên bố quyền sở hữu người phụ nữ này, chỉ có thể thuộc về Âu Thừa Duẫn anh!
"Anh, em tới nè. . . . . ." Âu Dương mở cửa ra phòng làm việc của Âu Thừa Duẫn liền thấy bên trong trình diễn một cảnh nóng bỏng, bởi vì Vận Nhi đưa lưng về phía cô nên Âu Dương không thấy rõ mặt của cô, chỉ biết là anh trai lại đang ăn vụng trong phòng làm việc.
Cô nhất thời liền tức giận, bước nhanh tiến lên vỗ mạnh một cái lên bàn làm việc của Âu Thừa Duẫn, "Anh, anh có thể bớt phóng tính được không, tại sao cứ mang phụ nữ đến công ty hả?" Âu Dương cũng không quên gần đây nữ minh tinh Minna luôn xuất hiện bên cạnh anh, cho dù dáng vẻ thùy mị yêu kiều chọc nười cưng chiều, nhưng so với Vận Nhi, cô ta vẫn kém xa!
Vận Nhi nghe được giọng nói của Âu Dương, hốt hoảng muốn đẩy Âu Thừa Duẫn ra. Lúc này Âu Dương mới thấy rõ người tới, thiếu chút nữa dọa chết cô, "Vận Nhi?"
"Ừ?" Hình như Vận Nhi mới vừa nghe được Âu Dương nói, gì mà anh lại mang phụ nữ vào phòng làm việc nha.
Ánh mắt một lần nữa lại rơi trên người Âu Thừa Duẫn, Vận Nhi còn nhớ rõ hôm tối muộn trời mưa kia, bên cạnh anh xuất hiện một vị mỹ nữ.
"Ách. . . . . . Cái kia, em cái gì cũng chưa nói !" Âu Dương vừa tiếp xúc với ánh mắt giết người của Âu Thừa Duẫn, cũng biết mình xuất hiện không đúng lúc!
"Em đột nhiên nhớ ra, em còn có chuyện, em đi trước, Vận Nhi, gặp lại sau!" Không chờ bọn họ lên tiếng, Âu Dương vô cùng chân chó lựa chọn chạy trốn, chuyện đùa, lời của cô nếu bị Vận Nhi chất vấn, hiện tại trong mắt Âu Thừa Duẫn trừ Vận Nhi đâu còn nhìn thấy cô em gái này, đợi thêm chút nữa là thành vật hy sinh rồi.
"Âu Thừa Duẫn, có phải anh nuôi rất nhiều ong nhỏ?" Vận Nhi đợi sau khi Âu Dương đi, liền nháy một đôi mắt to ngập nước, tố cáo chỉ trích anh, cô cũng không quên lúc đầu anh có nhiều hoa tâm, mới vừa kết hôn sẽ còn trực tiếp ở trước mặt cô công khai tán tỉnh người phụ nữ khác. Đối với việc anh làm chuyện xấu, Vận Nhi nhất nhất ghi ở trong lòng.
"Em đừng nghe Âu Dương nói bậy, trừ em ra, những người phụ nữ khác cũng không vào được mắt của anh, bảo bối, em phải tin tưởng anh!" Âu Thừa Duẫn buồn bã giải thích, xong rồi, anh không nhìn được nhất chính là tâm can bảo bối của anh rơi nước mắt, việc kia so với trên thân thể anh bị đâm một đao còn đau hơn, mặt Âu Thừa Duẫn chân thành tha thiết nói, còn kém không giơ tay lên thề.
"Anh đừng hòng lừa em, ngày đó em đều nhìn thấy, trước kia còn có gì mà Anna, còn có cái gì Jenny. . . . . ." Vận Nhi đếm từng cái một, Âu Thừa Duẫn đầu đầy hắc tuyến, những người phụ nữ kia chỉ sợ đến nay anh cũng không nhớ tên, nhưng người phụ nữ nhỏ của anh lại nhớ rất rõ ràng, hiện tại anh hối hận muốn chết. Lúc trước anh rất tuyệt tình, trên đời lại chỉ có một Tô Vận Nhi, cho nên nhất định anh sẽ thua trong tay cô.