Sau khi tỉnh lại, Vận Nhi nhìn ra ngoài trời thấy đã chập choạng tối, ánh mắt trời cuối ngày chiếu xuyên qua tấm rèm cửa sổ bằng lụa mỏng chiếu vào phòng, ánh mắt cô dường như cũng bị nhuộm một màu đỏ sẫm. Cô nhấc chân rời khỏi giường, mở cửa phòng ra, hơi lạnh ùa vào khiến cô co rụt người lại, cắn cắn môi, trong mắt hiện lên chút do dự, sau đó cô nhẹ nhàng bước chân lên tầng ba.
Nghe được tiếng động, Kiều Sa còn tưởng là Âu Dương, không ngờ rằng lại là Vận Nhi. Bà nghe chị Ngọc nói rằng cô bị người ta bắt có nên bị sẩy thai, cũng không hiểu rõ mọi chuyện, mấy hôm trước có nghe được tiếng động ở tầng dưới nhưng cũng chỉ nghĩ là do cô đau lòng quá dẫn đến kích động mà thôi.
Nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Vận Nhi, khóe mắt của Kiều Sa lập tức đỏ lên, ánh mắt hướng về phía bụng dưới của cô: "Đứa bé đáng thương này, mau đến đây với mẹ nào!"
"Mẹ?" Vận Nhi nghe được cái danh xưng châm chọc này, lại nhìn người phụ nữ với khuôn mặt hiền hậu đang vẫy tay với cô thì khẽ cười. Rõ ràng bà là người gây ra mọi chuyện, thế mà lại có thể giả bộ như không có gì mà đối diện với cô, chẳng lẽ bà không biết cái gì gọi là áy náy sao?
"Vận Nhi, đứa bé đáng thương này, con và Thừa Duẫn đều còn trẻ, sau này còn có thể có đứa bé khác..." Kiều Sa vẫn cho rằng cô vì mất đi đứa bé nên mới trở nên trầm mặc ít nói như vậy, đến cả ánh mắt cô cũng trở nên sắc bén hơn.
Ngón tay Kiều Sa vừa muốn chạm vào gò má trắng nõn của Vận Nhi, cô đã ra sức gạt tay đẩy bà ra, xe lăn va vào bức tường, cả người Kiều Sa lảo đảo suýt ngã ra ngoài.
"Bà là người đàn bà ác độc, bà tưởng tôi không biết những chuyện xấu xa bà đã làm năm đó sao? Tại sao tôi lại còn phải sinh con cho nhà họ Âu các người? Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!" Vận Nhi nổi điên lên nắm lấy cổ áo của Kiều Sa, đôi mắt bà có màu xanh lam đẹp đẽ của huyết thống hoàng thất cao quý, Vận Nhi chưa từng nghĩ rằng cô sẽ làm chuyện tàn nhẫn như vậy với bà!
"Con... Con biết hết rồi sao?" Kiều Sa kinh ngạc nhìn ánh mắt không khống chế được của Vận Nhi, trong đôi mắt của bà xẹt qua tia hổ thẹn, thảo nào sau khi xuất viện về cô không liếc mắt nhìn bà lấy một cái, thảo nào Thừa Duẫn và Âu Dương cũng đều không để cô xuất hiện trước mặt bà.
"Bà đã phá hủy cả cuộc đời tôi rồi, bà có biết không hả...?" Vận Nhi nắm lấy cổ Kiều Sa, cả người bà dần dần trượt xuống, toàn thân đã không thể động đậy, lúc Vận Nhi ra sức kéo bà xuống, cả người bà bị va vào bức tường, trán cũng đập vào tay vịn xe lăn, khắp người truyền đến cảm giác đau nhói.
"Con à, mẹ biết mẹ có lỗi với con, mẹ biết mẹ sai rồi, xin lỗi, mẹ xin