"Em nói cái gì?" Vận Nhi không chớp mắt nhìn Âu Dương, rất sợ bỏ qua cho dù chỉ là một câu nói, một ánh mắt của cô ấy.
Âu Thừa Duẫn đã từng gặp chuyện gì sao?
"Sau khi chị bị Lôi Ân đưa đi, anh em đã đi tìm chị, chỉ vì được gặp chị thêm lần nữa mà anh ấy suýt chút nữa đã bị Lôi Ân đánh chết, vì muốn được chị thương xót mà anh ấy cứ ngây ra như vậy để cho bản thân bị thương, không hề biết đánh trả, một mình anh ấy nhận đòn của mười mấy sát thủ, Vận Nhi, chị có biết không? Đó là lúc em hận chị nhất, cảm thấy không đáng giá thay cho anh trai em!"
"Chị cũng không biết nửa năm sau đó anh em đã phải trải qua như thế nào đâu! Xương bánh chè của anh ấy bị vỡ vụn, cả người không hề có sức sống, lúc đó anh ấy gần như đã mất mạng, mất tròn nửa năm mới có thể đứng lên đi lại, mỗi lần nhìn thấy anh ấy nhịn đau để tập phục hồi chức năng, em đều đau đến muốn khóc, từ nhỏ anh em đã xuất sắc hơn người, là một điện hạ tôn quý, thế nhưng lại vì chị mà anh ấy vứt hết tôn nghiêm, chỉ muốn một lòng bảo vệ chị. Vận Nhi, anh em yêu chị như vậy, chẳng lẽ chị không cảm giác được sao?"
Âu Dương nói đến câu cuối cùng thì giọng điệu đã trở thành van nài, cô ấy van cô hãy quay đầu, mà Vận Nhi nghe xong toàn bộ chân tướng thì cả người đều đã mơ mơ màng màng, cô không biết Âu Thừa Duẫn lại vì cô mà suýt nữa mất mạng, khó trách lúc đó Lôi Ân lại hỏi cô rằng, nếu Âu Thừa Duẫn sắp chết, cô có nguyện lòng ở lại hay không, hóa ra là Lôi Ân cũng đã từng ám chỉ với cô rồi. djenndaannleequydoonn
Là cô đã quá tuyệt tình với anh sao?
Vận Nhi không cách nào tưởng tượng ra, khi ấy anh chịu bao nhiêu tổn thương, thế mà vẫn kiên trì muốn gặp mặt cô.
Vận Nhi nghe đến đây thì nước mắt ướt nhòe, trước giờ cô và Âu Thừa Duẫn đều vẫn luôn hành hạ nhau sao?
"Ngay cả lúc đó anh ấy vẫn không buông bỏ chị, cho đến tận bây giờ vẫn vậy! Hai người đã có Niệm Niệm, em thật sự không hy vọng hai người lại cứ rời xa nhau như vậy, Vận Nhi, cái giá mà anh trai em phải trả vì chị chính là cả sinh mạng!"
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, trước giờ chị đều không biết..." Nếu lúc trước cô quay đầu lại, hoặc là lắng nghe tiếng nói từ đáy lòng mình, vậy thì cô đã không kiên quyết rời đi như thế.
Hai người yêu nhau đáng lẽ là nên yêu thương, bao dung, thông cảm lẫn nhau, thế nhưng trước giờ đều là Âu Thừa Duẫn vì cô mà thay đổi, anh trở nên chung tình, trở nên cẩn trọng, trở nên chu đáo, trở nên dịu dàng, anh thay đổi toàn bộ những điều này, thế mà cô lại chưa từng phát hiện ra, chỉ có lúc cô kiên quyết rời khỏi anh, tình yêu của anh mới trở nên độc đoán như vậy. d.đ.l.q.đ
Cô chưa từng nghĩ tới, anh trở nên độc đoán như vậy cũng là một cách yêu cô! Là vì anh sợ mất cô mà thôi!
Lúc này Vận Nhi mới phát hiện ra, Âu Thừa Duẫn đã vì cô mà làm quá nhiều, thế nhưng cô lại vẫn luôn sống ở trong thế giới của mình, chưa từng vì anh mà làm bất cứ điều gì.
Duẫn, nếu như chúng ta đã từng bỏ lỡ nhiều như vậy, vậy thì bây giờ, đến lượt em bước về phía anh, có được không?
Anh thậm chí còn sẵn sàng trả giá cả tính mạng vì cô, tình yêu sâu đậm như vậy, Vận Nhi cũng không còn cách nào có thể khuyên mình đừng rung động.
Vận Nhi dường như không cần nghĩ nhiều, Âu Dương vừa dứt lời, cô đã xông ra ngoài. Cô muốn đi tìm anh, muốn nói cho anh biết, cô sẵn lòng ở lại bên cạnh anh, sẵn sàng cho hai người một cơ hội nữa!