"Nhĩ Kỳ, anh đừng nhìn em như vậy..."
Cô chỉ là một cô gái bình thường, khát vọng một cuộc sống hạnh phúc giản dị, tình yêu nặng nề như vậy, cô không gánh nổi.
Cô đã từng nghĩ qua, cho dù cô không đồng ý quay lại với Âu Thừa Duẫn thì cô cũng không cách nào tiếp nhận nổi người đàn ông này.
Trong tiềm thức, cô đã nhận định rằng Âu Thừa Duẫn là người đàn ông đầu tiên, cũng là người đàn ông duy nhất của cô.
Đã từng yêu một người đàn ông như Âu Thừa Duẫn, sau này sẽ rất khó yêu một người đàn ông khác.
"Em đi đi!" Thương Nhĩ Kỳ thở dài một hơi, quay đầu sang hướng khác, không nhìn cô nữa.
Không sao cả, cô đã có Âu Thừa Duẫn rồi, anh ta cần gì phải để ý mình có chung thủy với cô hay không chứ!
Vận Nhi biết bản thân không có tư cách gì để cứ tiếp tục khăng khăng như vậy, cô không thể cho anh ta tình yêu, nhưng chẳng lẽ cô muốn quan tâm anh ta cũng không được sao? d!đ@l#q$đ
Vận Nhi không hiểu giữa anh ta và Tâm Lam đã xảy ra chuyện gì, nhưng nếu họ không muốn nói thì cô cũng không cần hỏi nữa.
Sau khi Vận Nhi rời đi, cô ở bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng đập bàn làm việc, nhưng cô không dám quay đầu lại. Cứ như vậy đi, Nhĩ Kỳ!
"Sao em lại cứ như tên trộm thế?" Lúc Vận Nhi lên xe, Âu Thừa Duẫn thấy sắc mặt cô không ổn lắm, cất lời trêu chọc.
Vận Nhi vội vàng nhào vào lòng anh, sự chủ động của cô khiến Âu Thừa Duẫn có phần kinh hoảng.
Thực ra anh cũng đoán được một vài chuyện, xe của Thương Nhĩ Kỳ đậu ở phía sau xe anh, anh có thể đoán được việc anh ta đổi xe hẳn là có liên quan đến anh.
"Âu Thừa Duẫn, em nói cho anh biết, nếu về sau anh khiến em phải đau lòng thì cả đời này em sẽ không thèm để ý đến anh nữa!"
Vận Nhi giống như đứa bé bị uất ức, níu chặt lấy vạt áo của anh mà làm nũng. Bây giờ cô không còn anh cả, cũng chẳng còn Nhĩ Kỳ, thật sự cô chỉ còn lại một mình anh.
"Vận Nhi, em yêu tâm, anh tuyệt đối sẽ không phụ lòng em!" Âu Thừa Duẫn nghe cô nói vậy thì mừng rỡ, lời này của cô là muốn nói rằng cô đã đồng ý tha thứ cho anh rồi sao?
Anh thề, sẽ không có lần sau, anh sẽ không bao giờ để cho cô chịu thiệt thòi nữa! ღdiễnღdànღlêღquýღđônღ
Vận Nhi lôi kéo Âu Thừa Duẫn đến trung tâm thương mại mua một cái điện thoại mới, vẫn là kiểu dáng điện thoại đôi với anh, của anh là màu đen, của cô là màu trắng. Mãi đến khi Vận Nhi thề rằng sẽ không bao giờ làm rơi điện thoại nữa, khóe mày nhíu chặt của Âu Thừa Duẫn mới dần giãn ra. Anh chỉ hy vọng có thể cho cô tất cả những gì mình có, nhưng Vận Nhi lại không cần những thứ này, cô chỉ cần hiểu rõ tấm lòng Âu Thừa Duẫn là đã thỏa mãn rồi.
Đi ra khỏi trung tâm thương mại, lúc ngang qua một cửa hàng áo cưới, Vận Nhi nghĩ đến tháng sau Vu Nặc sẽ kết hôn thì trong lòng có chút hâm mộ. Chị Nặc Nặc xinh đẹp như thế, chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất!
Nhưng cô lại nghĩ đến lúc trước cô và Âu Thừa Duẫn kết hôn, đến cả một tấm ảnh cưới cũng không có, cô chỉ là một cô dâu bù vào chỗ trống!
"Này, anh làm gì thế?" Vận Nhi chỉ liếc mắt nhìn mấy giây, cả người đã bị Âu Thừa Duẫn kéo vào bên trong, Vận Nhi lập tức co rụt người lại, điên rồi sao, lúc đám cưới không chụp ảnh, bây giờ ly hôn rồi lại đi chụp ảnh cưới sao?
"Không phải em vẫn luôn tiếc nuối sao? Bây giờ chúng ta bù đắp lại, được không?" Âu Thừa Duẫn luôn cảm thấy khinh thường những việc nhàm chán thế này, trước đây anh cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày nào đó, sẽ có một người con gái đi vào lòng anh, khiến anh can tâm tình nguyện vì cô mà làm mọi chuyện.
"Anh đừng quên là chúng ta đã ly hôn rồi!" Vận Nhi có chút tức giận đẩy anh ra, quay người ra đằng sau. Nghĩ đến chuyện này cô lại thấy tủi thân, lúc trước khi cô đề nghị ly hôn, anh không chịu, cô cũng không có cách nào, sau đó chính anh lại đề nghị ly hôn, việc này chẳng khác nào đánh một đòn trí mạng vào người cô, thế mà bây giờ cô lại dễ dàng tha thứ cho anh như vậy, thật là không công bằng!
"Sao vậy? Em đã là người của anh, chuyện phục hôn chẳng phải là chuyện sớm muộn hay sao?" Âu Thừa Duẫn đuổi theo ôm lấy người cô, kéo cô vào trong ngực anh. Vừa nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang thở hổn hển vì tức giận, anh đã muốn làm chuyện xấu rồi.
"Đột nhiên em nhớ ra hình như em mới chỉ hai mươi hai tuổi, chờ tầm dăm ba năm nữa rồi tính sau!" Vận Nhi đột nhiên cười xấu xa, bắt chước dáng vẻ Âu Thừa Duẫn, đưa mắt đánh giá khắp người anh một lượt. Quả nhiên, Âu Thừa Duẫn vừa nghe cô nói như vậy thì tức đến mức suýt chút nữa đã hộc máu, không biết cô gái này trở nên hư hỏng như vậy từ lúc nào, đợi thêm dăm ba năm nữa thì chắc anh sẽ phát điên mất, hai năm vừa rồi đã là cực hạn của anh rồi.
Nhưng lại nhớ đến chuyện lúc cô mới hai mươi tuổi, đang học đại học thì lập gia đình, sau đó lại vô duyên vô cớ nghỉ học, phải từ bỏ lý tưởng của mình, quả thật là đã phải chịu thiệt thòi.
"Dăm ba tháng anh cũng không đợi được, Tô Vận Nhi, phục hôn, nhất định phải phục hôn!" Âu Thừa Duẫn không cho cô cơ hội né tránh, dùng sức giữ chặt lấy cả người cô, sau đó ôm cô ném lên xe thể thao.
Lần này, anh chắc chắn sẽ cho cô một hôn lễ thế kỷ cả đời khó quên!
Trong lúc Vận Nhi vẫn chưa biết gì, Âu Thừa Duẫn đã giúp cô xin nghỉ việc, ngôi nhà mới cũng sẽ hoàn thành vào tháng sau, anh không muốn cô đi làm nữa, chỉ muốn sau này lúc nào cũng buộc cô bên người mình, để cho trong mắt, trong lòng cô chỉ có một mình người chồng này!
"Vận Nhi, sau này em luôn ở bên cạnh anh có được không? Đừng đi đâu nữa cả!" Âu Thừa Duẫn vừa định thương lượng, Vận Nhi đã lập tức lắc đầu từ chối, cô cũng không muốn bám theo anh cả ngày, cô cũng có lý tưởng, cũng có khát vọng, anh có hiểu không đấy? diễn✩dàn✩lê✩quý✩đôn
Đừng có làm như thể là không có anh thì cô sống không nổi!
Cô đột nhiên nhớ ra cô đã nghỉ một tuần, bây giờ trường học không phải phá dỡ nữa, cô vẫn nên quay trở lại trường thôi.
Đến khi cô biết Âu Thừa Duẫn đã tự tiện giúp cô xin nghỉ việc thì hết sức tức giận. Cô biết anh chỉ cần nói một câu, họ sẽ không giữ cô nữa, nhưng cô rất bất mãn với thái độ bá đạo này của anh.
"Xem ra phải dùng đến phương thức như thế này thì em mới chịu trở nên ngoan ngoãn!" Âu Thừa Duẫn nâng khuôn mặt cô lên, nụ hôn nóng bỏng nuốt trọn mọi âm thanh phản kháng của cô.
Cả người Vận Nhi đều bị anh ôm chặt trong ngực, không có cách nào nhúc nhích nổi, dần dần chỉ còn tiếng rên rỉ mập mờ xen lẫn giữa tiếng hít thở và tiếng gầm nhẹ thỉnh thoảng vang lên.
Thật sự là muốn điên rồi, bây giờ anh bộc phát thú tính còn chẳng thèm nhìn tình huống, chỉ cần anh muốn, cô liền không thể trốn thoát.
Đợi đến khi anh mang vẻ mặt thỏa mãn mà lái xe trở lại biệt thự bên bờ biển, trong lòng Vận Nhi đã có quyết định.
Nếu anh còn cố chấp ngông cuồng như vậy, chuyện phục hôn khỏi cần bàn bạc gì nữa, bây giờ cô thật sự rất sợ chuyện kết hôn.
Trong lòng phụ nữ, chuyện kết hôn là chuyện vô cùng thiêng liêng, cả đời chỉ nên có một cuộc hôn nhân, mà cuộc hôn nhân kia giữa cô và anh đã tạo thành bóng ma trong lòng cô rồi.
"Anh lại muốn làm gì?" Vừa trở lại phòng, cô đang chuẩn bị tắm rửa thay quần áo thì Âu Thừa Duẫn đã nghiêng người một cái, đi vào bên trong phòng cô, đặt cả người cô dựa vào cánh cửa.
"Không phải đã nói muốn tạo người sao? Muốn kế hoạch thành công thì em phải phối hợp với anh cho đàng hoàng, biết chưa?" Trong giọng nói trầm khàn của Âu Thừa Duẫn mang theo dục vọng cuồng dã, khiến cho Vận Nhi hoàn toàn bị choáng váng.