Chị tư nhìn chén trà nhỏ tinh xảo thì cũng rất thích.
Nông dân không sang trọng như vậy, khách mà đến thì cho dù uống nước đường cũng phải một bát, có người còn trực tiếp mang bầu nước lên, khách và chủ vừa nói chuyện, vừa anh một ngụm tôi một ngụm uống bầu nước. Còn dụng cụ uống trà, nào có nhiều chuyện như vậy!
"Nhìn thím sáu kìa, uống nước cũng có chén riêng. Thứ nhỏ nhắn này thật là đẹp, chỉ là hơi nhỏ, uống không được một hớp." Chị tư cảm thấy uống bằng ấm trà càng đã nghiền hơn.
Diệp Sở Sở nở nụ cười: "Chị tư ơi, trong một chốc mà uống quá mau quá nhiều thì bụng sẽ khó chịu."
Chị tư uống một ngụm nhỏ rồi gật đầu: "Em khoan hãy nói, nước trà này ngon quá. Ôi, giờ em càng ngày càng sống giống những ngày tháng như người thành phố rồi."
Diệp Sở Sở nghe chị tư cảm khái thì nói: "Xem chị tư nói kìa, uống trà thôi mà đã sống cuộc sống trong thành phố rồi ư?"
"Chị còn chưa từng uống trà cơ." Chị tư nói.
"Trà không đắt, trên chợ cũng có." Diệp Sở Sở nói: "Nhưng thứ này nâng cao tinh thần, buổi tối vẫn nên chớ uống thì hơn."
Chị tư bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội hỏi: "Vậy mang thai có thể uống không?"
Diệp Sở Sở sửng sốt một chút rồi cười: "Chị tư chớ khẩn trương, uống một lần hai lần thì không sao, có phải là uống lâu dài đâu."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Chị tư thở phào một hơi, vì đứa con trai này, chị ta thật đúng là nhọc lòng đến mức tim vỡ nát.
Ăn uống no nê, chị tư cũng mệt nhọc, đỡ thắt lưng về ngủ, đợi lát nữa còn phải đến ruộng gần đó mà làm cỏ.
Đây mới gọi là cùng nghề nhưng không cùng số mệnh. Nhìn đi, cùng là phụ nữ có thai, Diệp Sở Sở người ta thì có thể ở nhà an tâm dưỡng thai, không cần xuống đồng, chị ta thì không được.
Có điều Diệp Sở Sở đã từng an ủi chị ta, ruộng hai nhà không giống nhau, ruộng nhà chị tư là của năm nhân khẩu, còn ruộng của cô mới của ba nhân khẩu, kém gần phân nửa đấy, không cách nào sánh được.
Lời an ủi ấy làm chị tư thư thái hơn rất nhiều, không phải là vì chồng không thương mình mà là ruộng nhà mình nhiều, mà nhiều cũng đại biểu cho lương thực thu hoạch được vào mùa thu sẽ nhiều.
Mẹ Diệp giúp xong, vào nhà thấy con gái lại viết viết vẽ vẽ ở đó, mang thai chẳng những không khiến con gái tiều tụy mệt mỏi, ngược lại vẫn tươi cười rạng rỡ, tinh thần tốt vô cùng, trong lòng càng cảm thấy mình chọn cho con gái mối hôn sự này là đúng rồi.
"Sở Sở này, giờ cuộc sống của con càng ngày càng giống chị ba con rồi đấy." Mẹ Diệp nói.
Nghĩ đến cô con dâu thứ ba của mình lúc ở nhà cũng không khác như thế này là mấy, nghiêng ngả ở đó viết viết vẽ vẽ, uống chút trà gì đó. Nhìn thấy con gái, mẹ Diệp không nhịn được mà liếc một cái.
Diệp Sở Sở cười nói: "Mẹ ơi, giống chị ba thì có sao đâu, chị ba rất tốt mà."
"Phải, các con đều là người có phúc." Mẹ Diệp nói rồi nhìn chân con gái: "Tạm được, không phù quá."
"Vâng, chị tư mới phù nhiều, con chỉ cảm thấy không tiện lắm thôi, những cái khác cũng vẫn ổn." Diệp Sở Sở nói.
Ngoại trừ lúc ngửi thấy mùi dầu mỡ heo là buồn nôn ra thì không có chỗ nào không khỏe nữa. Lúc hơn bốn tháng, hoàn toàn khôi phục bình thường, ăn ngon ngủ kỹ, hệt cuộc sống của một con heo.
"Đứa bé này ngoan quá, không quấy mẹ ruột mình, có người đứa bé kia ăn gì là nôn nấy đấy." Mẹ Diệp nói.
Diệp Sở Sở sờ lấy bụng mình cười nói: "Chắc là con gái đấy ạ, con gái thương mẹ."
Mẹ Diệp cười nói: "Mẹ nghe Văn Thao cứ nhắc mãi là con trai kia mà, nếu đây mà là con gái thì nó lại không khó chịu ư?"
Diệp Sở Sở khẽ hừ một tiếng: "Mẹ nghe anh ấy nói làm gì, chỉ biết nói mồm thế thôi."
"Con đừng có không xem ra gì, đàn ông đều muốn con trai." Mẹ Diệp nói: "Nhưng đây là đứa đầu tiên của con, nam nữ đều giống nhau. Còn chị tư của con thì, ôi!"
Lời này không tiện nói nên mẹ Diệp ngừng lại, Diệp Sở Sở cũng không tiếp lời mà hỏi tới chuyện của Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn.
"Con nghe Văn Thao nói chị ba con nôn nghén dữ lắm." Diệp Sở Sở nói.
"Đúng vậy, mấy ngày hôm trước anh ba con cũng gọi điện thoại cho đại đội. Cú điện thoại kia thật là, lúc nối lúc đứt, mẹ cũng không nghe rõ được mấy câu, chỉ nghe nói chị ba con nôn nghén rồi." Mẹ Diệp thở dài nói: "Anh ba con đau lòng lắm, cứ hỏi xem có cách gì không. Con nói xem có thể có cách gì cơ chứ. Khi đó lúc mẹ sinh mấy đứa các con toàn ăn gì nôn nấy, nếu như có cách gì thì còn phải chịu cái tội kia ư?"
"Mẹ ơi, mẹ sinh các anh không bực bội ư?" Diệp Sở Sở đùa mẹ.
"Mẹ không rảnh rỗi như vậy đâu!" Mẹ Diệp đã thật sự nghĩ thông rồi, chỉ đơn giản tâm sự với con gái thôi.
Cuộc tiệc dựng đòn dông này đến ba bốn giờ chiều mới kết thúc, tất cả mọi người đi về nghỉ ngơi, mẹ Diệp cũng về, chị cả Triệu thì ở lại rửa sạch với mẹ Diệp rồi trả cho người ta. Liên hoan nhiều người như vậy đều là mượn chén đũa của người trong thôn, nếu không thì không đủ dùng.
Lo liệu gọn gàng rồi, mẹ Triệu trở về nhà nằm nghỉ ngơi, gần mấy chục người ăn uống cũng đủ làm bà mệt đến sặc.
Chị cả Triệu và mẹ nằm đầu đối đầu mà nói chuyện.
"Mẹ ơi, khi nào anh hai và anh ba của con dựng đòn dông ạ?" Chị cả Triệu hỏi.
"Không biết. Chắc bọn nó cũng sớm thôi." Mẹ Triệu từ từ nhắm hai mắt nói: "Văn Thao dùng máy móc, bằng không cũng không nhanh như thế. Thằng bé này ấy à, hễ tiêu tiền thực sự là làm người ta hết hồn. Mẹ chưa từng thấy ai có thể tiêu tiền như thế."
Chị cả Triệu an ủi: "Mẹ ơi, nó cũng đã lớn như thế rồi, lẽ nào không biết cân nhắc trong lòng ư? Mẹ đừng nhọc lòng nữa."
"Chính vì nó quá biết tính toán, mới làm lớn như vậy!" Mẹ Triệu nặng nề nói.
Từ nhỏ thằng con út này đã có chủ ý lớn, cũng lắm chủ ý, việc này cũng dẫn tới to gan, khi đó đã không dễ quản rồi. Bây giờ trưởng thành càng không cần phải nói, nhìn đi, cái cửa hàng này, không có giới hạn gì cả.
Chị cả Triệu nằm một lúc rồi nói: "Mẹ ơi, mẹ ngủ một giấc đi ạ, con đi thăm Sở Sở."
"Được, con đi đi, tiện thể nói với nó. Mà thôi, con nói cũng vô dụng, con bé Sở Sở kia chỉ biết nghe nó thôi!" Đối với cô con dâu mù quáng tin tưởng con trai, nói gì nghe nấy, mẹ Triệu cũng không biết nên vui hay buồn.
Chị cả Triệu đi sang, thấy Diệp Sở Sở đang cầm một tấm vải ở đó.
"Sở Sở, em đang muốn làm quần áo cho đứa bé à?" Chị cả Triệu cười nói.
"Chị cả, mau lên giường đi!" Diệp Sở Sở nhanh chóng gọi: "Em đi rót trà cho chị."
"Em cứ ngồi đi, chị tự rót, có phải người ngoài đâu." Chị cả Triệu không hề xem như người ngoài, tự mình rót nước rồi lên giường.
Diệp Sở Sở cười nói: "Vâng, em muốn làm áo bông cho đứa bé."
"Ngày sinh nở của em vào cuối tháng Tám đúng không, khi đó trời cũng sắp lạnh rồi." Chị cả Triệu nói rồi sờ vải: "Mềm mại đấy."
"Đây là vợ của bạn Văn Thao tặng đấy ạ, một mảnh vải này có thể làm một bộ. Em nghĩ đứa bé mặc quần bông đi tiểu cũng không tiện nên làm áo bông, làm thêm cái áo hai lớp."
"Nói phải đấy, trẻ con đi tiểu mặc quần không tiện thay." Chị cả Triệu nói rồi đưa túi vài mà mình mang tới ra: "Chỗ này có quần áo mà trẻ con nhà chị mặc còn dư lại, còn có tã, tã đều là áo thu quần thu, rất mềm mại. Chị mang cho em một túi, mang cho chị tư em một túi. Còn túi này là chị năm em nhờ chị mang tới hộ. Cũng cho chị tư em một túi rồi."
Chị năm Triệu phải đi làm, không thể trở về được nên thu thập một ít quần áo rồi bảo chị cả mang tới hộ.
Diệp Sở Sở vội vàng cám ơn chị cả, nhận lấy túi vải mở ra nhìn qua, có đồ của con gái cũng có đồ của con trai, mặc dù là quần áo cũ, không có cái nào mới nhưng đều được giặt rất sạch sẽ.