Không cần lo lắng gì cả, cũng không có gì đáng lo lắng hết, việc làm ăn hiện tại rất ổn định.
Cho đến nay Diệp Sở Sở vẫn chưa xuống đồng, có thời gian là Triệu Văn Thao tự mình chăm ngô và hoa hướng dương, không có thời gian thì thuê Thôi Đại chăm.
Bây giờ Thôi Đại rất thích làm chân chạy việc cho anh sáu, anh sáu sẽ không bảo anh ta làm không công. Vì ăn không tệ lắm nên từ năm ngoái đến bây giờ, Thôi Đại thật sự đã cao hơn một cái đầu, tuy người vẫn gầy như vậy nhưng sắc mặt không còn trông giống dân chạy nạn như trước nữa.
Ấy là bởi vì kiếm được lương thực từ chỗ anh sáu.
Để anh ta cầm về nhà thì sẽ ăn thẳng vào trong bụng cùng với em trai anh ta, không còn lại chút nào.
Ở trong phòng thời gian dài cũng buồn bực, Diệp Sở Sở không có việc thì ra ngoài đi dạo, có đôi khi sẽ đến chỗ Hạ Tùng Chi ngồi một lúc.
Hạ Tùng Chi sắp sinh, giờ đã vượt qua ngày sinh dự tính rồi nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, hiện tại đang vô cùng khẩn trương.
Sinh con ở nông thôn thì đến huyện quá xa nên toàn đến trạm y tế xã, nhưng cũng cần đi một đoạn đường.
Hiện tại điều mà Hạ Tùng Chi lo lắng chính là không đến kịp phải sinh ở trên đường.
Tất nhiên Diệp Sở Sở đã an ủi, dù sao đây là thai đầu, nào có nhanh như vậy?
Nhưng chính cô cũng bụng mang dạ chửa, cứ đi lại như vậy sẽ làm phiền người ta, mấy ngày gần đây chỉ đi dạo loanh quanh, thuận tiện tìm một ít chuyện để làm.
Ở nông thôn thiếu gì chứ cũng không thiếu hoa dại, Diệp Sở Sở nhớ lại trước đây cùng các bạn nữ làm son, bèn mang theo cái rổ nhỏ, hái cánh hoa nhỏ đủ loại màu sắc, dự định trở về làm chút son phấn gì đó.
Trong thôn này những người phụ nữ trong thôn đang bận rộn chăm sóc hoa màu thấy thế, ai nấy đều rất ngứa mắt.
Nhìn cô vợ nhỏ của cậu sáu Triệu kìa, sống thoải mái biết bao, chị dâu thứ tư của cô cũng mang thai đấy, nhưng có thấy cả ngày mang theo cái rổ nhỏ đi hái hoa chơi khắp nơi đâu.
Đừng nói chị ta, những người khác lúc mang thai chẳng như vậy ư, bây giờ chính là thời điểm bận rộn, nào nhàn nhã như thế?
Lúc trước còn có không ít người nói con gái nhà họ Diệp đúng là số khổ, lấy người không biết mức độ như Triệu Văn Thao, nói mắt mẹ Diệp sắc bén cả đời mà lại nhìn lầm.
Ai ngờ người ta mới thật sự là hoả nhãn kim tinh, nhìn cuộc sống hiện tại của con gái bà ấy đi, ai có thể so với cô chứ?
"Sở Sở ơi, lại đi ra hái hoa đấy à?" Một người phụ nữ trẻ tuổi hỏi.
Diệp Sở Sở ngẩng đầu lên thấy là chị Trang ở sau chợ thì cũng chào hỏi, nói: " Vâng, ra đi dạo ạ."
"Tôi nói này Sở Sở, cô sống thật là tốt, mang thai là không cần xuống đồng làm việc. Nhớ lại bọn tôi khi đó, sắp sinh rồi còn phải làm đấy!" Chị Trang nói, ngữ khí mang theo sự ghen tỵ.
Đúng là cùng nghề không cùng số. Lúc trước mọi người còn không chịu được mà thương xót cho Diệp Sở Sở, bây giờ chỉ có ước ao với ghen tỵ thôi.
Bên ngoài bây giờ cũng đã đổi hướng gió rồi, đều nói là tốt số, còn là vợ của Văn Thao tốt số.
Sao Diệp Sở Sở lại không hiểu, những lời như cuộc sống ấy, còn có loại ánh mắt “Đều là phụ nữ, rốt cuộc tôi kém cô ở chỗ nào mà số mệnh lại khác xa như thế?”, nghe nhiều rồi cũng thấy nhiều rồi.
Cho nên Diệp Sở Sở vô cùng bình tĩnh, cô nói: "Chị Trang ơi, chị chớ nên nói lời này với em mà nên nói với anh Trang của em, hỏi anh ấy sao có thể để chị khổ cực như vậy chứ, có con rồi còn bắt chị làm việc. Nếu anh ấy không cho chị một lời giải thích thì chị đừng nấu cơm cho anh ấy nữa! Chị xem Văn Thao nhà em, anh ấy không để cho em làm gì hết, đây mới là dáng vẻ của một người đàn ông thương vợ nên có."
Chị Trang bĩu môi nói: “Tôi nào có được may mắn như cô?”
Diệp Sở Sở nói: “Lời này cũng phải, người bình thường không thể có vận may như em được, bằng không em cũng chả lấy được Văn Thao.”
Đối với chị Trang này, Diệp Sở Sở thật sự không khách sáo gì cả.
Trước đây chị ta nói xấu Văn Thao nhà cô hăng say nhất, còn giả đò đi thương xót cho Diệp Sở Sở, muốn để cô nói chút gì đó cho mọi người có thêm ít đề tài chuyện phiếm trong lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng từ trước đến giờ Diệp Sở Sở không cần người khác thương xót, cuộc sống của cô rất tốt cần gì sự đồng cảm của kẻ khác chứ?
Hơn nữa nhìn thì như thể đang thương xót nhưng thực ra chính là chê cười.
“Được rồi, cô hái hoa đi, tôi đi làm việc.” Chị Trang bị nói cho đến mức sửng sốt. Nhưng nhìn về phía Diệp Sở Sở, thấy Diệp Sở Sở bình thản nhìn chị ta nên chị ta cũng không nói thêm gì nữa, ứng phó một câu rồi đi mất.
Diệp Sở Sở tiếp tục hái hoa.
Diệp Sở Sở không hề để chị Trang này trong lòng, trong tình huống bình thường cô sẽ không oán giận người khác nhưng gặp phải thì cô chưa bao giờ nể tình mà bớt lời.
Trong thôn có rất nhiều người giống như chị Trang, chỉ là đa số đều nói sau lưng nên cô sẽ không để ý, càng không để ảnh hưởng đến tâm trạng của mình. Nhưng nếu đến trước mặt cô mà ganh tỵ thì cô sẽ không khách sáo đâu.
Chị Trang đi ra ruộng thì trông thấy vợ của Vương lão tam.
Hai người bọn họ cũng là bạn tốt, chị Trang bèn bĩu môi nói về chuyện của Diệp Sở Sở.
Vợ Vương lão tam vừa nghe thấy bị người ta oán giận thì lập tức cười nói: "Cô còn tưởng rằng cô ta có dáng vẻ mảnh mai dễ bắt nạt đấy à? Cô không biết thôi, mồm mép cô ta lợi hại lắm. Vợ anh tư, chính là chị dâu cô ta ấy, hôm mùng năm tháng Năm tôi ở ngoài cửa nghe lén được, định gây xích mích. Cô không biết đâu, bị cô ta oán giận cho suýt chút nữa không ăn được cơm luôn.”
Hôm đó vợ Vương lão tam ở ngoài cửa nghe, nhưng sau đó chị cả Triệu tới, cô ta bén cười mỉa một tiếng rồi đi mất, không tiện tiếp tục nghe tiếp.
Nhưng cô ta lại hiểu tương đối về Diệp Sở Sở rồi, thoạt nhìn thì có dáng vẻ rất dễ nói chuyện, nhưng tuyệt đối không phải hạng hiền lành gì cho cam.
Không thấy cậu sáu Triệu vô cùng nuông chiều người vợ này hay sao? Không có chút năng lực thì sao ép được khiến bây giờ cậu sáu Triệu phát triển không ngừng thế chứ?
Chị Trang nói: "Không phải tôi chỉ nói cô ta tốt số thôi ư? Cô ta lại nói, Lời này cũng phải, người bình thường không thể có được vận may như em".” Nặn ra âm thanh, học theo tiếng nói dịu dàng đó của Diệp Sở Sở.
Vợ Vương lão tam phì cười.
Vừa lúc chị hai Triệu đi qua nghỉ ngơi, nhà chị ta tương đối gần nhà hai người kia, nói: "Các cô đang nói gì thế?"
"Còn có thể nói gì, nói cô em dâu đó của cô, thím sáu của Thiết Đản ấy.” Vợ Vương lão tam cười nói.
Chị hai Triệu nói: "Thím sáu làm sao cơ?"
"Không sao hết, chỉ là chị Trang đi đến trước mặt cô ta ghen tỵ với cô ta, bị cô ta oán giận một trận.” Vợ Vương lão tam cười nói.
Chị hai Triệu nhìn về phía chị Trang, nói: "Cô ghen tỵ với em ấy cái gì?"
"Không phải là tôi chỉ nói cô ta tốt số gả được cho cậu sáu Triệu thôi sao?” Chị Trang bĩu môi nói.
Chị hai Triệu có chút ngẩn ngơ.
Đúng vậy, là từ khi nào, từ việc người người đều thương hại đồng cảm đến bây giờ người trong thôn ai mà không khen mắt chọn con rể của mẹ Diệp tốt? Khen thím sáu tốt số lấy đúng người.
"Cô sao đấy? Không phải là bị trúng gió đấy chứ?" Vợ Vương lão tam nói.
Chị hai Triệu phục hồi tinh thần lại, nói: "Không sao, nghỉ là khỏe thôi, cứ bận đi.” Không cần suy nghĩ việc này nữa, càng nghĩ thì càng không có đường sống.
Chỉ là không nhịn được mà có chút chua xót trong lòng.
Nhớ lúc đó khi chị ta mang thai tuy là cũng không tệ lắm, so với những cô vợ xung quanh thì thực ra chị ta đã được tính là tốt rồi.
Thật ra năm đó lúc chị hai Triệu mang thai, đãi ngộ thật đúng là số một số hai trong số các cô vợ trẻ cùng thôn.