"Mẹ còn trách móc chuyện này sao? Nếu như tách ra về nhà nói với mẹ, chẳng lẽ còn muốn cho nhà mẹ tới chủ trì sao, cũng không phải là chia không công bằng à." Diệp Sở Sở rót cho bà một ly nước ấm, nói.
Mẹ Diệp nhìn bình nước ấm nói: "Bình nước ấm này không tệ, người chị chồng ở trong thành của con cũng thật hào phóng."
Có hai bình nước ấm lận, đều là chị năm mua cho lúc kết hôn. Chị cả cũng không keo kiệt, hỏi dáng người cân nặng của Triệu Văn Thao xong thì trực tiếp làm cho hai người quần áo mới, điều này rất khó có được.
Diệp Sở Sở cười một tiếng, nói: "Sao hôm nay mẹ đột nhiên tới vậy? Con còn nghĩ chờ Văn Thao rỗi rãnh đến lúc đó lại theo anh ấy về thăm mẹ, bây giờ anh ấy có xe đạp rồi, đi lại cũng dễ dàng."
"Bây giờ Văn Thao tính toán thế nào?" Mẹ Diệp liền bắt đầu hỏi cái này.
Còn chuyện tách ra, mẹ Diệp chỉ hỏi tượng trưng đôi câu, nhưng mà bà cảm thấy chia nhà tốt, giữa anh em không đồng lòng, làm gì không ở riêng chứ?
Hơn nữa con rể mình là người cơ trí cỡ nào, lá gan cũng lớn, điểm này rất giống bà.
Bây giờ bà cảm thấy đây là cơ hội tốt, nhưng mà gia đình nhà lão Triệu đều là người đàng hoàng, nào dám xông một lần chứ?
Không dám xông lại không tách ra, đây không phải là trì hoãn con rể mình sao? Cho nên bây giờ chia nhà ra, mẹ Triệu không có một chút ý kiến, từ nay về sau con rể mình cũng có thể làm ăn thoải mái rồi.
Nếu như không tách ra đi làm, vậy khẳng định là sẽ bị anh và chị dâu oán trách, chờ kiếm được tiền phải chia ra, điều này không phải khiến người ta bực bội muốn chết hay sao?
Cho nên chia là tốt.
Diệp Sở Sở cũng liền nói: "Anh ấy muốn vào trong thành kiếm ít tiền, đến lúc đó xây nhà ra ở riêng, nói với con sau này muốn nuôi thỏ bán."
Mẹ Diệp cười một tiếng, rất hài lòng nói: "Văn Thao là một người có ý tưởng, con chỉ cần nghe theo nó là được, đừng cãi nhau với nó rõ chưa?"
Nuôi thỏ cũng được, thỏ sinh xong một lúa qua một cái tháng là có thể sinh thêm lứa tiếp theo, nuôi mấy tháng là có thể bán thịt, đây đều là tiền cả.
"Con nào cãi nhau với anh ấy chứ, chỉ là quá mệt mỏi, ngày nào cũng phải chạy qua chạy lại, đường đến huyện lại xa như vậy." Diệp Sở Sở nói.
Mẹ Diệp đã hiểu, đây gọi là đau lòng ấy mà, điền này khiến mẹ Diệp rất hài lòng. Bà biết ngay đứa trẻ như Văn Thao, con gái có đứa nào không thích, sau khi hai vợ chồng kết hôn chắc chắn là rất khăng khít.
Cho nên sau khi cưới về, mẹ Diệp không quan tâm chuyện hai người gây gỗ, không phải bây giờ rất tốt hay sao.
"Chồng con cứ việc để nó làm, nó càng bận thì càng tự tin. Nếu như con suốt ngày để cho nó rỗi rãnh ở nhà, vậy thì thành bộ dạng nào chứ?" Mẹ Diệp nói: "Hơn nữa cái nhà nhỏ này của các con cũng phải có một người chống đỡ, với cái tính tình của con mẹ còn không hiểu hay sao? Còn phải dựa vào Văn Thao mới được, con chỉ cần ở nhà lo liệu việc nhà thật tốt, đừng gây phiền phức cho nó là được."
Diệp Sở Sở: "... Mẹ là mẹ ruột của con sao?"
"Nếu không phải mẹ ruột thì mẹ còn mang tới cho con nhiều đồ thế à? Con nghĩ cũng hay nhỉ, con xem hai đứa cháu gái kia của con, ai cũng hâm mộ con có người mẹ tốt như ta đây này!" Mẹ Diệp hừ hừ nói.
Diệp Sở Sở cười một tiếng, cô dĩ nhiên cũng thấy ánh mắt hâm mộ và ghen tị của chị hai chị ba, cho nên nói:: "Con biết mẹ hiểu con nhất mà."
"Con phải cùng Văn Thao sống tốt thì mẹ mới thương con." Mẹ Diệp nói.
"Đương nhiên rồi, mẹ yên tâm đi, bây giờ con đã làm vợ người ta rồi, không phải tiểu cô nương trước kia, biết phải lo liệu gia đình thật tốt." Diệp Sở Sở nói.
Mẹ Diệp cũng đã nhìn ra, khí thế xốc nổi trên người con gái đã không còn thay vào đó là khí chất ôn nhu hiền thục. Trong lòng mẹ Diệp liền có tính toán, lại đi vòng vòng nhìn căn phòng nhỏ một cái, mặc dù không lớn nhưng mà chỗ nào cũng sạch sẻ ngăn nắp, vừa nhìn là biết được dọn dẹp thường xuyên.
Cho nên sau khi mẹ Diệp xem xong, trong lòng rất yên tâm.
"Đúng rồi mẹ, nếu mẹ có thời gian rảnh, có thể giúp con thu mua một ít trái cây khô trong thôn được không?" Diệp Sở Sở hỏi.
"Trái cây khô gì?" Mẹ Diệp hỏi.
"Chính là nấm đồ ấy, những thứ như đậu nành, đậu xanh, đậu phộng nếu người ta muốn cũng có thể mua lại." Diệp Sở Sở nói.
"Văn Thao muốn chở vào trong thành bán?" Mẹ Diệp hỏi.
Diệp Sở Sở gật đầu một cái, kể lại cho bà nghe chuyện tự do mua bán trong thành.
Mẹ Diệp cười nói: "Mẹ biết, anh cả anh hai anh ba con vào thành bán trứng gà cũng nghe nói."
Diệp Sở Sở hỏi: "Mấy anh cũng qua đó bán ạ?"
"Đâu cần phải qua bên đó bán, trứng gà là mặt hàng dễ tiêu thụ nhất trong thành, đi đến từng nhà bán, giá tiền còn có thể cao hơn một chút." Mẹ Diệp nói.
Diệp Sở Sở có chút bội phục mẹ cô, lá gan này cũng là quá lớn.
"Bây giờ thị hiếu cũng không thể so với trước được, cái này cũng không coi là chuyện gì to tát. Bên chúng ta, mẹ thấy trên báo nói, tháng mười hai năm ngoái phương nam có hạ một văn kiện xuống, nhưng chúng ta lại ở trong cái xó nên mới không có tin tức cụ thể gì. Cho nên con đừng sợ, chỉ cần không sợ mất thể diện là được." Sao mẹ Diệp có thể không biết suy nghĩ của con gái mình, bà bình tĩnh nói.
Diệp Sở Sở cười một tiếng, nói: "Hai chị chồng con đều ở trong thành, bọn họ cũng không có ngăn cản không cho Văn Thao làm, con cũng biết là không cần lắng."
"Còn thông minh đó." Mẹ Diệp cười nói: "Bọn họ đều thương Văn Thao, nếu như không thể làm dĩ nhiên sẽ không để cho Văn Thao đi mạo hiểm."
"Nào thông minh bằng mẹ con? Mẹ con còn học lớp xóa mù chữ, ngay cả báo cũng biết đọc, trình độ văn hóa của cha con cũng không so được với mẹ, trình độ văn hóa cả nhà thì mẹ là cao nhất." Diệp Sở Sở nịnh nọt nói.
Mẹ Diệp được tâng bốc, cả người thoải mái, cười liếc con gái một cái: "Khi nào học được miệng lưỡi trơn tru như vậy hả?"
"Mẹ, bây giờ anh ba con thế nào rồi?" Diệp Sở Sở rót cho mẹ ly nước uống, rồi mới lên tiếng.
Anh cả cô tên Diệp Minh Đông, anh hai tên Diệp Minh Nam, anh ba tên Diệp Minh Bắc, lấy đông tây nam bắc, nhưng mà chữ tây ở chỗ bọn họ không dễ nghe cho nên bỏ qua.
Anh hai và anh ba đều cưới vợ rồi, anh ba dĩ nhiên cũng đã cưới, nhưng là một người có tri thức.
Nhưng đang học năm nhất đại học, tết năm ngoái không trở lại, năm nay ăn tết cũng không biết có trở về hay không nữa?
Sắc mặt của mẹ Diệp cũng không được tốt cho lắm, bà nói: "Đừng nhắc tới cái đồ vô dụng đó. Đã nói nó đừng cưới người có tri thức thì nó một hai đòi cưới cho bằng được, cưới xong không sinh con mà còn để cô ta đi thi đại học, người nào đi thi còn ngu quay về nữa chứ? Bên ngoài thành phố lớn chẳng lẽ còn không bằng cái địa phương nhỏ này sao?"
Mẹ Diệp không có một chút mong đợi nào, bởi vì nếu là bà thì bà cũng sẽ không trở về, thế giới bên ngoài đặc sắc như vậy, đã đi ra ngoài thì ai còn ngu ngốc trở lại cơ chứ?