Sau chuyện này hắn đã mời chủ nhiệm Tạ đi ăn một bữa cơm để xây dựng quan hệ, như vậy thì khi có tin tức gì cũng có thể biết trước.
Tính cách Triệu Văn Thao phóng khoáng, lớn lên ở nông thôn rồi lại trở về thành phố, có không ít kiến thức, chủ nhiệm Tạ tán gẫu một hồi mà cũng phải sửng sốt, càng ngày càng cảm giác thằng nhóc này rất có tài, nếu như trại thỏ được hắn nhận thầu thì nhất định sẽ có tương lai!
Đây mới là chàng có tình thì thiếp hữu ý, là một bữa cơm mà cả chủ lẫn khách đều vui mừng.
Trong thôn đã nuôi thỏ, đây là chuyện lớn đã làm sống lại nền kinh tế ở quê nhà, bí thư chạy đến sở điện lực hai lần, ở đó đã cung cấp thông tin chính xác, cuối tháng cắm cọc rồi kéo dây điện, có điện rồi!
Người bí thư chừng năm mươi tuổi nghe được tin tức này mà vui mừng nhảy cẫng lên ngay tại chỗ.
“Có điện rồi! Cuối cùng thôn chúng ta cũng có điện rồi!”
Đây là chuyện lớn mà anh ta hoàn thành được nên cảm giác thành tựu tăng lên rất nhiều, vậy nên đã thông báo lên loa phát thanh trên toàn thôn ngay lập tức.
“Này, này, mọi người nghe đi, này, này, sở điện lực nói, này, này, cấp điện cho thôn chúng ta rồi, này, này, cuối tháng là đã bắt đầu chôn cọc rồi kéo điện rồi đó!”
Vì quá kích động nên đã khi thông báo đã nói nhiều lần từ “này, này”, vậy cũng thôi đi, lại còn lặp đi lặp lại rất nhiều lần nữa.
Người trong thôn nghe thấy mấy từ “này, này” của bí thư mà cũng sợ ngây người, cái gì vậy, cuối tháng là có điện rồi sao, thật hay giả đó?
Người trong thôn vừa mới đi làm đồng về không lâu, tất cả đều đang bận rộn vác củi nấu cơm, khi nghe được tin tức này thì những người đã từng nhìn thấy đèn điện đều hưng phấn nói: “Quá tốt rồi, sau này nếu về trễ cũng có thể nấu cơm trong ánh sáng!”
“Phải không, đèn điện kia có thật là sáng hơn đèn dầu không?”
“Có thể sánh với đèn dầu sao? Vậy thì lại sáng như ánh trăng rồi!”
“Thôi đi, trăng còn chẳng sáng bằng đèn dầu đâu!”
“Có điện rồi thì con sẽ biết ngay thôi!”
Chị hai Triệu đang kéo cái ống bễ, ống bễ là dụng cụ để thổi gió vào trong lòng bếp của người nhà quê khi nấu cơm, làm vậy để lửa cháy to hơn. Chị ta nghe thấy thông báo trên loa lớn thì đã ríu ra ríu rít nói chuyện với bọn trẻ về chuyện có điện, lại ngay lập tức nghĩ đến cái vòi nước ở sau bệ bếp nhà Triệu Văn Thao.
Những lời nói của Diệp Sở Sở còn rành rành bên tai, lắp điện là có thể dùng được, chỉ cần vặn một cái là nước chảy ra ngay, khi đó chị ta còn cảm thấy chuyện này là nằm mơ giữa ban ngày, đợi có điện thì phải đến đời nào đây? Kết quả thì sao, bây giờ mới được có mấy ngày mà trong thôn đã có điện rồi! Chị ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng ran lên.
Chị ta vẫn còn đang bô bô nói người ta phá của đó, đúng rồi, còn có những người kia nữa, bọn họ thật là quá nực cười rồi!
“A a! A a!” Chị hai Triệu kêu lên a a cứ giống như là bị ma làm vậy.
Anh hai đang ngồi ở bậc cửa bện dây thừng sợ hết cả hồn, nhìn về phía vợ mình: “Em cười cái gì vậy!”
Chị hai từ từ quay đầu nhìn về phía anh hai, đầu tóc chị ta rối tung hết lên, sắc mặt vàng khè, trong mắt toàn là tia máu, môi lại nhếch lên, lộ ra một nụ cười có chút kỳ dị.
“Chờ thỏ bán được tiền rồi thì chúng ta cũng lắp đặt lại nhà, cũng mua máy bơm, còn có lò sưởi nữa, nhà chú em chồng có thì nhà chúng ta cũng phải có.” Chị hai nói rành rọt từng chữ.
Vợ mình bị điên rồi sao? Anh hai ngơ ngác nhìn chị ta.
Anh ba thì mạnh mẽ hơn chị ba đôi chút, nhưng khi nghe được tin này cũng có chút mơ hồ, vậy là có điện rồi hả?
Chị ba bưng cơm ngô lên bàn rồi nói: “Chú ấy thật là có bản lĩnh, bảo toàn thôn nuôi thỏ là toàn thôn đều nuôi thỏ, nói toàn thôn có điện thì cả thôn liền có điện!”
Bọn nhỏ cũng nói: “Chú là lợi hại nhất, khi dẫn bọn con lên núi, nói có ăn ngon là lập tức có đồ ăn ngon!”
Anh ba nghe vậy mà thấy khó chịu: “Chú chúng mày tốt như vậy thì chúng mày đi qua ở với chú đi, cơm cũng không chặn được miệng chúng mày!”
Bọn nhỏ lập tức không lên tiếng nữa.
Chị ba đi rửa xong rau cải trắng, hành và rau thơm, nắm lấy rồi để vào trong một cái chậu nhỏ, rót tương vào rồi trộn lên, vào mùa hè thì những món ăn nhúng tương là món ăn chính của người ở nông thôn, cũng là món ăn đơn giản nhất để ăn với cơm.
“Anh cũng đừng có mà không phục, khi chúng ta đến nhà chú ấy xem nhà mới, thím sáu nói là máy bơm nước phải có điện thì mới có thể dùng được, lúc đó những người đó đã nói gì, phá của, bào nó là đồ vô dụng, phải đến đời sau trong thôn mới có điện, bây giờ mới có mấy ngày mà trong thôn đã có điện rồi.” Chị ba nói lời chất phác, thẳng thắn.
“Mấy ngày? Cũng gần một tháng rồi.” Anh ba gắp một đũa rau cải xanh lên, vừa ăn vừa phản bác lại câu nói của chị ba Triệu.
Chị ba giận đến bật cười, đây là trọng điểm sao? Trọng điểm là người ta vừa mới lắp máy bơm nước ở bên kia thì bên này đã lắp điện rồi.
Chị ta cũng chẳng buồn nói thêm gì nữa, vùi đầu vào ăn cơm.
Anh ba nói tiếp: “Anh nghe nói những thôn mà được lắp điện cũng thường xuyên bị mất điện, căn bản cũng vô ích!”
Con trai đang cẩn thận nhìn anh ta một cái: “Ba, vậy chúng ta có điện không?”
Động tác ăn cơm của chị ba hơi ngừng lại: “Chẳng lẽ là anh không định lắp điện hả?”
Anh ba hừ hừ hai tiếng: “Mấy người cho rằng lắp điện là chỉ cần chôn mấy cái cọc rồi kéo một cái dây điện thôi sao? Có dễ dàng thế không? Còn phải mua máy biến thế, rồi còn bóng đèn nữa, những thứ này đều là lấy tiền của mình mua. Còn nữa, nếu lắp điện rồi thì dùng bao nhiêu điện là mình phải tự trả hết, đều là tiền cả đó, biết chưa!”
Anh ba nói xong còn không quên gõ gõ vào bát.
Con trai bị dọa sợ liền lập tức cúi đầu ăn cơm, không hỏi nữa.
Chị ba bình tĩnh nói: “Không lắp điện thì không lắp điện thôi, sao anh phải tức giận với con như vậy làm gì? Đến lúc đó nhà người ta đều sáng rực, còn nhà chúng ta thì tối thui anh cũng đừng có nói gì.”
Anh ba cũng không phát biểu gì, tiếp tục nói: “Tôi nói này, tự nhiên thằng sáu lại có lòng tốt mà bảo tất cả mọi người nuôi thỏ, hóa ra là có điện, đúng là lòng dạ thâm sâu mà.”
“Anh không nuôi thì thôi, người ta cũng có ép anh nuôi đâu.” Chị ba bực tức nói.
“Thỏ kiếm được tiền như vậy, dựa vào đâu mà không nuôi chứ? “ Anh ba bưng bát cơm lên, hậm hực ăn vài miếng rồi nói: “Tôi cũng không tin là tôi không vượt qua nó được. Cứ chờ đi, sang năm chúng ta cũng xây nhà, ăn nên làm ra rồi thì những gì nó có tôi cũng sẽ có. Có điện rồi thì dĩ nhiên là tôi cũng phải lắp, không thể để người ta xem thường ba Triệu này được!”
Nghe thấy anh ba sẽ lắp điện thì chị ba và bọn nhỏ đều thấy nhẹ cả người, cảm giác là thức ăn cũng thơm ngon hơn rất nhiều.
Đúng là tâm lý không chịu đi sau người khác của con người luôn mạnh hơn nhiều so với suy nghĩ của bản thân họ, người khác có thì mình cũng phải có, mà người khác không có thì mình cũng phải có, đặc biệt là khi so sánh với những người bên cạnh mình, và so bì với những người có quan hệ với mình.
Chị tư đang ngồi thở phì phò bên cửa sổ, mồ hôi ra nhễ nhại, cầm cái quạt hương bồ phe phẩy không ngừng, nói với anh tư: “Thôn chúng ta thật sự có điện hả? Phải bỏ tiền ra không?”
“Chắc chắn phải bỏ tiền rồi.” Anh tư và cơm nấu bằng hạt cao lương vào trong miệng.
“Bí thư này cũng chẳng làm được việc gì nên hồn cả, tự nhiên lại lắp điện để làm gì chứ!”
“Em có thể không lắp mà, đây là tự nguyện.” Anh tư nói chuyện mà không ngẩng đầu lên.
“Sao lại không lắp được, người ta cũng đều lắp hết, nếu chỉ có mình nhà ta không lắp thì làm sao mà dám ra ngoài gặp người khác nữa!” Chị tư nói với giọng điệu khó chịu: “Hơn nữa, còn có con trai của chúng ta đó, con trai nhà người ta đều có điện, thế mà lại mỗi con trai của chúng ta không có, vậy thì nó phải khó chịu biết bao đây?”
“Vậy thì lắp.” Anh tư nói.
Chị tư dùng sức quạt mấy cái: “Thế lại phải tốn tiền! Hay là nói với bí thư đừng làm việc tốt này nữa, lắp điện cái quái gì chứ!”
Anh tư biết chuyện lắp điện này không phải là ý muốn của bí thư, mà là em trai Triệu Văn Thao muốn lắp, buổi họp tối trong thôn đó anh ta đã nghe thấy rất rõ ràng, lúc ấy vợ không đi nên không biết.
Anh ta nghe vợ vẫn còn lải nhải ở kia thì cũng không định nói cho vợ biết.