Anh ba không chào đón vợ Vương lão tam, người bình thường ai cũng không chào đón người lắm mồm cho lắm. Thế nhưng đa số cũng không cách xa khỏi người lắm mồm bao xa, tin tức, chuyện đầu trên cuối ngõ, trên cơ bản không có người lắm mồm là không được.
Vợ Vương lão tam nói: “Tôi mới từ đại đội trưởng về, nghe út sáu Triệu và bí thư nói, còn có người nhà các anh nữa, người đó ở thôn Đông ấy, là Triệu Văn Vũ, hai người họ đi chung với nhau, vừa mới qua một cái là bí thư đã thông báo bao xem phim, đấy không phải là bọn họ thì là ai?”
Anh ba hừ một tiếng: "Nói không chừng là chính bí thư muốn xem đây!"
Vợ Vương lão tam lại bắt đầu thêu dệt nói: “Bí thư là người thế nào trong thôn cũng không rõ lắm! Anh ba, nếu bao xem phim thì anh định sẽ bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Quả nhiên anh ba nghe tới bỏ tiền thì thịt liền đau.
Nối điện đã xài hết một mớ lớn, vừa mới mở bán đậu hũ lại còn chưa hồi vốn nữa, giờ còn muốn bỏ thêm tiền thì bảo anh ta còn sống nổi nữa hay không đây!
"Không có tiền, một xu cũng không chia!" Anh ba hừ lạnh nói xong cũng trở về phòng, sau đó nói tiếp: "Mẹ bọn nhỏ không có ở nhà, bà cũng đừng vào nữa, quay về đi."
Anh ba cũng không khách khí gì với vợ Vương lão tam mấy.
Vợ Vương lão tam bĩu môi một cái, nói: "Đức hạnh đồ!" Nói xong xoay vai đi.
Anh hai và chị hai kéo một xe củi về, nghe người trong thôn nói phải bao xem phim và vở kịch lớn, lại còn là Triệu Văn Thao nói
Có vài chuyện truyền ra chưa tới vài phút là cả thôn đã biết, đặc biệt là còn liên quan tới Triệu Văn Thao thì càng thêm lan truyền hoả tốc.
Anh hai nghe bao xem phim và vở kịch lớn, cảm giác đầu tiên là đây là chuyện tốt.
Vì sao? Bởi vì anh ta thích nghe hí kịch, cũng thích xem phim, đặc biệt là phim bắn nhau, và đây cũng là một trong số phim không có mấy ai thích.
Chị hai cũng thích, thời nay có ai không thích xem mấy cái này, nhưng thứ chị ta nghĩ tới đầu tiên chính là tiền.
Chị hai nói: “Một nhà phải ra bao nhiêu tiền thế?”
Người trong thôn chưa nói, bây giờ còn không biết, nói là ngày mai tới nhà văn hóa trong huyện hỏi thử mới có thể định ra được.
Có người đính chính: “Thật ra không phải là út sáu Triệu nói đâu, là Triệu Văn Vũ ở thôn Tây, là một người đào mộ cổ.”
Có người không nhịn được, nói: “Cậu ta lôi thôn chúng ta vào làm gì, thôn Tây của họ muốn xem bao nhiêu phim thì bao bấy nhiêu đi!”
Người không muốn bỏ tiền, nói: “Đúng vậy, tôi còn chưa bán lương thực nữa, một xu trong tay còn không có, lấy cái gì bao phim với nghe kịch hả!”
Có người trong thôn nói: “Nói cứ như bà bán lương thực là có tiền vậy, không trả “nạn đói” hả?”
Cũng có người đang ôm nợ nói: “Không phải vậy, là ôm một cục nợ to rồi thì làm gì có tiền mà coi phim với nghe kịch, bí thư sẽ không rảnh rỗi đi tìm việc đâu!”
Nhờ Triệu Văn Thao ban tặng mà toàn bộ thôn Tây mắc nợ thật sự không ít.
Có người đỏ mắt nói: "Không phải Triệu Văn Vũ đào mộ cổ sao, chắc chắn có tiền, bảo cậu ta ra tiền, còn có út sáu Triệu, hắn cũng có tiền, hai anh em bọn hắn bỏ tiền ra đi, dù sao cũng là bọn hắn muốn xem.".
Không biết thế nào mà có người đột nhiên nói rằng: “Bảo út sáu Triệu cái gì, út sáu Triệu là để bí thư gọi, người ta có tên, là Triệu Văn Thao. Anh học bí thư gọi hả?”
Mọi người nghe vậy có hơi im lặng.
Chị hai nghe thế có hơi khó xử, bất giác chú ấy đó đã là người có tên tuổi trong thôn rồi, tên mụ cũng không thể kêu, phải gọi tên.
Hai vợ chồng vội vàng mang xe củi về, lúc tháo củi anh hai thấy chị hai không nói gì, bèn hỏi: “Em sao vậy?”
Chị hai vùi đầu vào đống củi, đáp: “Sao là sao?”
Anh hai tiếp tục hỏi: “Sao không nói gì hết vậy?”
Giọng điệu chị hai có hơi bực bội: “Nói cái gì?”
Anh hai nói: “Nói gì! Em nói xem xem phim và nghe kịch nên bỏ ra bao nhiêu tiền?”
Giọng điệu chị hai thật sự không vui: “Ra bao nhiêu là chuyện mà chúng ta nói là tính sao?" Người ta kêu chúng ta ra bao nhiêu thì phải ra bấy nhiêu!"
Năm nay thỏ bán kém một tí nhưng bù lại lương thực thu hoạch bội hơn những năm qua, tuy còn chưa bán nhưng cũng đã biết thu nhập năm nay chắc chắn nhiều hơn năm trước, nhưng trong bụng chị hai vẫn có hơi tiếc, đặc biệt vừa nghĩ tới “nạn đói” liền ngủ không yên. Nói tới cũng kỳ thật, trước kia ở cái nhà tồi tàn, hôm nay gốc rạ bắp, ngày mai dưa muối sợi, tới tối ngủ cũng khá ngon, bây giờ có nhà mới, có đèn điện sáng, thỉnh thoảng còn có thể giã chút mì sợi kiều mạch và húp chút nước thịt, nhưng sao không ngủ được vậy? Đúng là “người nghèo” mà!
Chị hai thở một hơi rồi nói cảm nhận trong lòng, nhưng anh hai không cho là vậy, anh ta bảo: “Em chỉ hơi mệt thôi, em thấy anh dính chặt cái gối nằm luôn không!”
Chị hai tức giận nói: “Đó là vì anh vô tâm! “Nạn đói” nhiều vậy, lượng thực bán đi cũng không trả hết, đây còn muốn bao xem phim, tất cả đều là bỏ tiền ra!”
Anh hai dùng chổi phủi bụi củi đóng trên xe, nói: “Nhà là em muốn xây, “nạn đói” cũng là em muốn kéo về, bây giờ nói cái này có tác dụng gì!”
Chị hai nghẹn lại, không nói gì.
Anh hai nói không sai, là chị ta muốn xây nhà, còn phải xây giống như nhà của chú ấy. So đo cả năm nay thật sự là mệt mỏi, mấu chốt là còn không so nổi, sự chênh lệch còn càng lúc càng xa!
Chị hai Triệu giống như là con ma, chú ý Triệu Văn Thao mọi lúc mọi nơi: “Chú ấy không lo không trả nổi “nạn đói” sao? Hay là chú ấy đã trả hết rồi?”
Anh hai đã quen, thản nhiên nói: "Cái đó ai biết. Đi thôi, bây giờ trời còn sớm, chúng ta còn có thể ôm thêm mấy xe củi về."
Chị hai thở dài, lên xe ngồi, anh hai khởi động xe, ra khỏi thôn.
Khi đi qua cửa lớn nhà Triệu Văn Thao thì chị hai ngó vào hai sân nhỏ, phía sau cánh cửa cao lớn là nhà ngói to to, kích thích chị hai lên tinh thần lần nữa.
Không được, dựa vào cái gì mà chị ta lại không được, chị ta nhất định phải sống tốt hơn bọn họ!
Chị tư còn biết rõ chuyện xem phim hơn, phàn nàn với anh tư: “Có phải chú ấy có tiền nhưng không có mấy chỗ để tiêu xài hay không vậy! Không có chỗ để xài thì cho chúng ta không được sao? Xem phim với cả nghe kịch, có thể hơn hai miếng thịt sao!”
Anh tư nói: “Em có thể không bỏ tiền!”
Chị tư lại lần nữa lôi lý do thoái thác trước kia, đáp: “Không bỏ tiền! Thế người trong thôn sẽ nhìn chúng ta như thế nào đây? Tương lai sẽ nhìn con trai như thế nào?”
Anh ba nghe tới chán ngán, không kiên nhẫn mà nói: "Thích nhìn sao thì nhìn."
Chị tư nhìn thấy cái thái độ không kiên nhẫn đó, lại không nhịn được bắt đầu hối tiếc và buồn bã.
Thái độ người đàn ông này đối xử với mình bây giờ càng ngày càng không tốt, còn không phải vì chị ta không sinh được con trai sao? Số của chị ta sao khổ thế này! Còn khổ hơn uống thuốc đắng nữa, đợi tới khi chị ta có con trai rồi....
Còn cha Triệu mẹ Triệu thì cảm thấy năm nay phân ruộng mạnh ai nấy làm nên đặt bao hết phim để xem cũng không có gì, cũng không tốn bao nhiêu, một hai ngày cũng được, vì đã nhiều năm không xem rồi.
Mẹ Triệu nói với ba: “Tôi nhớ là phát phim cho chúng ta xem ở Tiểu Hà Đông đúng không?”
Cha Triệu nói: “Đúng, nhưng tôi đã quên lúc nào rồi, chỉ nhớ tối hôm đó nước rất to, suýt chút cuốn chúng ta đi rồi.”
Muốn đi tới Tiểu Hà Đông cần xuyên qua một con sông, lúc ấy là mùa hè, mùa mưa vừa qua nên nước khá lớn, hai vợ chồng già băng qua sông Mạt Hắc, một người không chú ý bị ngã sấp xuống, nếu không phải trong sông có cây và bắt kịp thì đã bị nước cuốn trôi rồi.
Mẹ Triệu cười nói: “Đúng vậy, làm tôi sợ muốn chết!”
Cha Triệu buồn cười, nói: “Cũng đâu có ai cản bà đi xem.”
Mẹ Triệu tiếc nuối, nói: “Tôi thích xem phim, tiếc là mấy năm nay thôn xung quanh không phát.”
Giải trí tinh thần thì dù ở thời đại nào cũng cần, chỉ là thời đại này quá thiếu thốn, xem phim và nghe mấy vở kịch lớn thật sự là chuyện xa xỉ.