Bà cụ Phương năm nay nuôi rất nhiều gà, cho nên có không ít trứng gà dư lại.
Cô cũng không hề nghĩ tới còn có chuyện quanh co này, nhưng vẫn có chút lo lắng: "Làm thế này có phải không được hay lắm không?"
"Này có gì không tốt? Nhưng mà vợ đừng có nói ra ngoài, chúng ta tự mình biết là được!" Triệu Văn Thao cao giọng.
Diệp Sở Sở gật gật đầu: "Em biết rồi."
Triệu Văn Thao liền nằm lên giường lò, ngáp một cái hỏi: "Vợ, buổi tối chúng ta ăn gì thế?"
"Buổi tối ăn bánh màn thầu, em đã nhào bột xong, sau đó lại rán thêm cái trứng gà, anh xem được không?" Diệp Sở Sở cười hỏi.
Triệu Văn Thao đương nhiên sẽ không ý kiến.
Cho nên buổi tối liền ăn bánh màn thầu cộng thêm một chén trứng chiên, vô cùng ngon miệng.
"Mẹ, đồ ăn của chú sáu mợ sáu thơm như vậy, sao chúng ta chỉ có thể ăn cháo?" Thiết Đản không khỏi nói.
Sắc mặt chị dâu hai cũng có chút cứng ngắc, nói: "Có thể giống nhau à? Chú sáu mợ sáu con bây giờ vẫn chưa có con, hai người bọn họ chỉ cần nuôi sống mình, nhưng nhà chúng ta còn có ba người các con phải nuôi sống, cho nên thức ăn có thể bằng bên kia được sao?"
"Làm gì phải ở riêng, bây giờ ở riêng rồi về sau chú sáu có đưa thịt về thì nhà chúng ta chưa chắc đã có ăn!" Thiết Đản lại nói.
Lư Đản thực đồng ý: "Đúng vậy, ở riêng làm gì, cùng một nhà ăn cơm cùng nhau rất tốt!"
Vừa mới rồi mợ sáu bưng bát bánh màn thầu cùng và trứng gà chiên đi qua, đúng là làm nó thèm gần chết.
Về phần Đại Nha thì không nói chuyện, nhưng trong lòng cũng là có chút hâm mộ, ở riêng chính xác là chẳng tốt hơn, ở riêng, tất cả việc nhà cô bé phải làm hết.
Lúc chưa chia nhà, còn có Nhị Nha làm cho, mợ sáu cũng có giúp đỡ.
"Một đám cũng chỉ biết đến ăn, mẹ có thể bạc đãi các cô các cậu? Chờ đến năm mới, đến lúc đó làm vằn thắn cho mọi người ăn!" Chị hai nói, lễ mừng năm mới còn không phải là được ăn ngon rồi sao? Làm vằn thắn là tốt rồi.
Về phần vợ chồng chú sáu, lúc này được chia bao nhiêu lúa mạch, cứ như vậy mà ăn? Xem sau này thì còn gì mà ăn nữa!
Hai vợ chồng anh ba Triệu cũng đang nói về chuyện này.
"Hôm nay không tết không lễ, lại đi làm màn thầu, tôi còn vừa mới thấy em dâu sáu còn nấu một chén trứng gà ăn!" Anh ba Triệu nói.
Mã Đản chảy cả nước miếng, nói: "Thơm cực kỳ, nhưng mà thím sáu lại chẳng chia cho con một miếng nào!"
Nhị Nha bĩu môi, nói: "Thím sáu đương nhiên là sẽ không chia cho mày rồi, hiện tại đã ở riêng, các nhà tự ăn riêng, sao phải chia cho mày?"
Chị dâu ba đành nói: "Được rồi, mau ăn đi, bánh khoai lang này ăn cũng ngon lắm."
"Khó ăn chết đi được, có ngon tí nào đâu!" Mã Đản nói.
Chị dâu ba trừng mắt nói: "Vậy thì tí nữa đừng kêu đói! Có khoai lang ăn thì nên lấy làm vui đi, trước kia nạn đói ngay cả vỏ cây chưa chắc mày đã có ăn, còn chê bánh khoai lang khó ăn?"
"Nhưng vốn là ăn không ngon!" Mã Đản oán giận nói.
Anh ba Triệu rốt cuộc cũng chỉ có một đứa con trai này, vội cao giọng: "Vậy ngày mai chúng ta ăn Ngật đáp thang."
"Mới chia nhà mà đòi ăn Ngật đáp thang, sau này anh muốn chết đói à?" Chị dâu ba cao giọng nói.
Anh ba Triệu cũng kinh ngạc: "Sao đột nhiên cô lại keo kiệt thế? Không phải chỉ ăn một chút ngật đáp thôi sao?"
"Tại sao lại nói tôi bủn xỉn, anh cho là quản chuyện nhà dễ dàng như vậy sao, có thể tùy ý muốn cho anh ăn gì là ăn được nấy? Mỗi nhà cũng đã chia ra bao nhiêu cân lúa mạch, không phải đã để dành mấy phần để ăn lễ mừng năm mới sao? Hiện tại mà ăn, vậy thì đến lúc đó lấy gì mà ăn?" Chị dâu ba trực tiếp đen mặt, mắng.
Từ lúc bọn họ ra ở riêng, chị ta hận không thể chia một đồng tiền ra làm hai ba phần, bọn họ còn muốn há mồm nói muốn ăn này ăn nọ.
Anh ba Triệu đều là bị chị ta nói ngây ngẩn cả người, chờ khi phản ứng kịp lại nhìn thấy con gái đang nhìn mình, nhất thời cảm thấy thật mất mặt, nói: "Cũng không phải ngày nào cũng ăn, không phải tôi đang muốn ăn uống cả nhà mình được cải thiện sao? Chẳng lẽ vất vả một năm, còn không được ăn lấy một bữa ngon?"
"Buổi trưa chú sáu mợ sáu ăn mỳ, buổi tối chú mợ sáu ăn bánh màn thầu với trứng gà chiên." Nhị Nha nói.
Chị ba thật sự là trợn trắng mắt, hai vợ chồng chú sáu này thật đúng không biết tính toán về sau, vừa chia nhà ra là đã sống cuộc sống địa chủ rồi!
Nhưng mà chị ta cũng đồng ý, ngày mai nhà chị ta sẽ ăn Ngật đáp thang!
Bởi vì chuyện này, chị tư còn kéo Diệp Sở Sở đi ra nói chuyện, chị ta hiện tại tự nhận là mình và Diệp Sở Sở mới là cùng một phe, bởi vì cả hai người đều còn không có con trai.
Không giống với hai chị dâu trước có đứa con trai bên cạnh, chỉ thích tính toán nhỏ nhặt.
"Em dâu này, chị cũng biết hiện tại ở riêng, chị không nên xen vào việc của người khác, nhưng mà em với chú sáu cũng không thể cứ sống như vậy được? Lúc này mới được chia ít lúa mạch, buổi trưa ăn mỳ sợi, buổi tối ăn bánh màn thầu, còn làm thêm ba quả trứng gà chiên, đây chính là rất xa xỉ, sống không phải một ngày hai ngày, em nên chú ý thêm mới tốt, bằng không các em cứ ăn như vậy, bao nhiêu tiền cũng không đủ để tiêu pha đâu!" Chị tư nói.
Diệp Sở Sở tốt tính nói: "Chị dâu nói đúng, trong lòng em cũng biết. Hơn nữa, không phải Văn Thao thích ăn sao? Anh ấy thích cho nên em làm cho anh ấy."
Chị tư suýt chút nữa há mồm, lại nhìn vẻ mặt tràn đầy tình ý của Diệp Sở Sở, chị ta muốn chịu không nổi, nhưng mà thế này cũng không có cách nào, người ta mới kết hôn mấy tháng, tình cảm đương nhiên là vẫn đang còn mặn nồng.
"Về sau em sẽ chú ý, chị dâu cứ về nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa." Diệp Sở Sở cười nói nói.
Chị tư còn có thể nói gì? Chỉ có thể mang một bụng buồn bực đi về.
Còn Diệp Sở Sở, đương nhiên là cô quay về nhà ngủ, về phần Triệu Văn Thao đã ngủ từ lâu, bởi vì ngày mai hắn phải ra cửa khi trời còn chưa sáng.
Nhưng mà cuộc sống hôn nhân mới của vợ chồng nhà này đúng là không ít người quan tâm.
Đám anh em chị dâu thì cũng thôi, mà ngay cả cha Triệu mẹ Triệu cũng có chút lo lắng thay cho họ.
"Văn Thao và Sở Sở cứ sống như thế, chỉ sợ tiền trong tay không bao lâu đã xài hết." Mẹ Triệu nói.
Cha Triệu nói: "Ngày mai bà đi nhắc nhở cho vợ thằng sáu một chút, Văn Thao kén ăn, nhưng mà cũng không thể cứ chiều theo cái miệng nó, phải tính toán lâu dài mới tốt."
Chỉ mới chia nhà mà đã ăn uống như vậy, nhất là đêm nay, đương nhiên, con dâu hiếu thảo, còn chia một ít trứng gà cho hai ông bà già bọn họ.
Nhưng này không phải trọng điểm, trọng điểm là con dâu làm bánh màn thầu.
Một năm rốt cuộc cũng được chia một chút lúa mì, nhưng mà có ai không phải để dành đến năm mới mới ăn? Lúc này đã ăn, vậy thì lễ mừng năm mới tính sao?
"Vậy ngày mai để tôi nói với Sở Sở." Mẹ Triệu gật đầu nói.
Tính tình con mình thế nào mẹ Triệu cũng rất rõ ràng, trước kia vào lúc cơn dâu mới mới bước vào cửa còn tốt, tính tình cũng không phải quá đắn đo, nhưng lại đi ồn ào với con mình.
Nhưng mà từ lúc lần đó con trai mình ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân, ánh mắt con dâu nhìn con trai đúng là dính chặt như keo.
Bà nhìn cũng có chút chịu không nổi.
Hiện giờ đừng nói là kêu con dâu cãi nhau với con trai mình, chỉ sợ là mọi chuyện đều xoay quanh nó.
Mẹ Triệu vừa cảm thấy kiêu ngạo vì sức hút của con trai mình, lại vừa thở dài, cũng không thể cứ tiếp tục như vậy được, bằng không gia đình nhỏ của chúng nó phải như thế nào đây? Nếu cứ thế của cải còn không phải bị con mình ăn cho thấy đáy sao?
Không trách trước kia mọi người đề thích dùng kế anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự là rất hữu hiệu!