"Cha, một miếng đất xây nhà thì cần bao nhiêu tiền ạ?" Anh cả Diệp nói.
Đúng vậy, một miếng xây ba căn nhà thì cần bao nhiêu tiền! Triệu Văn Thao nhìn cha Diệp, hắn càng muốn biết hơn.
Cha Diệp đốt thuốc, mở miệng nói: "Cây được trồng sau nhà chúng ta chính là để cho các con xây nhà. Cha và cậu các con đã nói rồi, cậu đã đồng ý dùng những cây đó để đổi lấy đòn tay gỗ nhà họ."
Hiện tại ở nông thôn sau mọi nhà đều trồng cây chính là để cho con trai xây nhà chuẩn bị đòn tay gỗ cho nhà, chỉ là sau khi bị đốn hạ không thể lập tức sử dụng cây mà phải để hai năm ba năm cho khô khan mới có thể. Con của em trai mẹ Diệp còn nhỏ, chưa đến thời điểm xây nhà, vừa lúc gỗ ở nhà khô ráo nên đổi lấy cây nhà họ Diệp, để không làm lỡ việc sử dụng vào việc xây nhà trong tương lai.
Cha Diệp nói tiếp: "Đòn tay gỗ trong nhà đã có thì những cái khác dễ nói rồi. Đóng tảng đá làm móng rồi đến lò gạch kéo ít cục gạch loại lỗi, làm cái dàn giáo, những thứ khác thì dùng đất, không cần bao nhiêu tiền đâu."
Triệu Văn Thao không nhịn được nói: "Cha ơi, vì sao không phải tích góp hai năm mà xây cái nhà gạch ạ?"
Lúc này mẹ Diệp vào nhà, nghe xong thì nói: "Nhà gạch ngói chỉ được cái mã, không ấm áp tí nào cả, chung quanh gió lùa. Hơn nữa, nhà chỉ để ở, có đẹp đến mấy đi nữa thì có tác dụng gì, có thể sinh ra tiền không? Có số tiền kia thì thà rằng để mà làm gì đó."
Cha Diệp nói: "Mẹ con nói rất đúng, xây nhà phung phí mà làm gì? Sang năm làm một mình rồi, cái gì cũng phải tự mình tính toán, chừa chút tiền để dễ bề lên kế hoạch, đưa cuộc sống đi lên, có tiền rồi muốn xây gì thì xây."
Mẹ Diệp nói: "Nhà đất lợp ngói với nhà gạch chả có gì khác biệt cả. Hơn nữa, ở nhà gì thì nhà cũng đều phải xem người, lại lười biếng thì dù có hoàng cung cũng vô dụng." Nói xong thì ra làm việc.
Triệu Văn Thao vẫn không thể tiếp thu cách nói nhà bằng đất tốt hơn nhà gạch. Hắn thấy, muốn xây thì phải xây nhà tốt nhất, thế mới có mặt mũi.
Diệp Minh Bắc nói: "Cha ơi, Mẫn Mẫn còn phải đến trường, con không vội, trước tiên cứ để anh cả anh hai xây thôi, như vậy thì tình hình kinh tế cũng dư dả hơn."
Anh hai Diệp vội nói: "Cha ạ, con cũng không vội, bọn trẻ còn nhỏ, ở cùng nhau cũng rất tốt."
Cha Diệp nói: "Trước đây ở cùng nhau không có gì, cũng dễ giúp đỡ lẫn nhau nhưng về sau thì không được, muốn sống tốt thì phải dốc hết sức, đứa nào dốc nhiều dốc ít, đứa nào gây cản trở gì thì đều là vấn đề, đẫu có là máu mủ ruột rà thì lâu ngày cũng xa cách. Trước tiên thằng ba không xây thì không đắp vậy, tình hình của nó đặc biệt, hai đứa các con phải xây. Đều đã làm cha rồi, cũng nên có làm rường cột rồi, không thể dựa vào cha mẹ chúng mày nữa, dù sao cha mẹ đã già cả, không biết khi nào sẽ xuống lỗ."
"Cha!" Anh hai Diệp nghe xong thì không vui: "Đang yên đang lành nói lời này làm gì."
Anh cả Diệp nói: "Đúng vậy, thân thể cha với mẹ đều rất khỏe mạnh mà!"
"Có gì không thể nói chứ? Đã già cả thế này rồi." Cha Diệp nói xong lại bảo: "Vả lại, cha và mẹ các con đã thương lượng xong, tự cha mẹ sống mấy năm, không muốn theo đứa nào hết, đợi khi nào không động đậy được nữa thì mới tìm đám chúng mày. Nếu như cha mẹ không còn thì gia sản của cải để lại cho ba anh em các conchia đều, bao gồm cả cái nhà này."
Anh cả Diệp nổi nóng: "Cha, cha không sống cùng bọn con sao? Sao cha lại tự mình sống được?"
Mẹ Diệp bưng bát bột tiến đến đặt ở trên giường lò, gian ngoài lạnh, làm bánh chẻo cũng đều gói ở trong phòng cho ấm áp.
"Cha mẹ cũng muốn sống vài ngày cho cuộc sống của mình." Mẹ Diệp cười nói: "Mẹ không giống như cha các con, suy cho cùng thì đã già cả rồi, mẹ vẫn cảm thấy còn trẻ đấy, tôi phải sống mấy năm thật tốt đẹp."
"Mẹ, mẹ theo bọn con thì không thể sôngs thật tốt hay sao? Bọn con nghe theo mẹ hết." Chị dâu cả nói: "Mẹ và cha con tự mình sống, người ngoài mà biết thì lại không chê cười đến chết ư?"
Mẹ Diệp nhanh nhẹn đưa chậu bột cho chị hai Diệp nhận lấy, đổ xuống mặt bản, bắt đầu nhào bột, vừa mở miệng nói: "Nếu sợ người ta chê cười mới đối tốt với cha mẹ mình thì đó không phải là hiếu thuận."
Chị cả Diệp cũng không tức giận, nở nụ cười: "Mẹ ơi, không phải là do con không thể rời khỏi mẹ sao? Không có mẹ xem chừng thì bọn con chẳng biết sống thế nào cả."
Chị hai Diệp nói: "Đúng đấy mẹ, con thấy cứ sống như vậy là được, xây nhà gì chứ.”
Lời này của chị hai Diệp là thật tâm. Mấy năm nay ở chung với cha mẹ chồng, không phải quan tâm mọi việc, đến lúc thì ăn đến lúc thì làm việc, thế là tự tại lắm rồi.
Chủ yếu là do mẹ Diệp rất tiến bộ, không hà khắc với con dâu giống các bà mẹ chồng khác.
Chị cả Diệp thì lại hy vọng xây nhà phân chia ra, chẳng qua là muốn phân chia với hai chú em chứ không phải là phân chia với cha mẹ chồng. Cha mẹ chồng có khả năng, ở chung có thể giúp chị ta không ít việc. Đặc biệt mẹ chồng, chị ta không ngốc, mấy năm nay chị ta đều nhìn thấy cả, cuộc sống của nhà họ Diệp hoàn toàn dựa vào bà mẹ chồng, chị ta thật lòng muốn ở cùng với mẹ chồng.
Tất nhiên mẹ Diệp biết suy nghĩ của hai cô con dâu, cười nói: "Các con đều là người làm mẹ cả rồi, nên gánh vác trọng trách. Chúng ta cũng thi xem ai sống tốt."
"Vậy nhất định là mẹ rồi." Cô con dâu thứ hai dùng chiếc đũa khuấy đều nhân trong chậu.
"Đúng đấy mẹ, mẹ thật lợi hại, bọn con nhất định không thể so với mẹ. " Cô con dâu cả cũng nói.
"Các con còn trẻ mà còn không sánh bằng bà lão này à?" Mẹ Diệp cười ha ha nói.
Mẹ chồng nàng dâu cười nói, thế là chuyện này được quyết định.
Anh cả Diệp thấy cha mẹ đã quyết định thì không tiện tiếp tục phản đối nữa.
Anh hai Diệp hơi buồn bực trong lòng, làm một mình thì làm một mình thôi, sao lại ra riêng làm gì, ở chung tốt biết bao.
Tính tình anh ta và vợ rất giống nhau, đều lười quan tâm.
Chỉ có Diệp Minh Bắc là từ đầu đến cuối đều vui vẻ, dù sao thì anh ta cũng theo chân cha mẹ, lại nói, vợ đã trở về, những chuyện khác còn thành vấn đề à, đều không có vấn đề gì hết!
Triệu Văn Thao cười ha ha trong lòng. Mẹ vợ thật khôn khéo, bây giờ thân thể đang tốt, cái gì cũng có thể làm, tự mình sống khẳng định tốt hơn so với việc theo con trai. Cứ chờ mà xem, chưa đầy mấy năm nữa hai ông bà này đã có thể sống một cuộc sống hưng thịnh.
Với sự hiểu biết của hắn về mẹ Diệp, chắc chắn có thể tốt hơn con trai.
Nói chuyện chính xong thì bắt đầu làm bánh chẻo, đàn ông nhà họ Diệp không có nhiều tật xấu như đa số đàn ông. Dưới sự hướng dẫn của cha Diệp, ba anh em bắt đầu ra tay gói. Triệu Văn Thao thấy thế cũng xắn tay vào làm, gói mấy cái bánh chẻo méo mó, dần dần cũng ra ngô ra khoai.
Mẹ Diệp bèn cùng hai cô con dâu đập nắm bột.
Nhiều người như vậy nhưng không có nhiều bột mì, chỉ có thể dùng bột kiều mạch, bột kiều mạch thì mềm, không thể cán bột, chỉ có thể lấy tay đập.
Đây cũng là một kỹ thuật làm việc, nắm bột phải được đập cho tròn, chỗ mép không thể dày, nếu không thì ăn không ngon, ở giữa không thể mỏng vì sẽ bị lộ nhân. Có thể nói bột kiều mạch khó làm hơn so với bột mì.
Mẹ Diệp và chị cả Diệp, chị hai Diệp có kỹ thuật, ấn vào nắm bột, vỗ năm, sáu lần đã được một cái vòng tròn tròn, nắm bột ở giữa dày chỗ mép mỏng đã thành hình, rồi lại nhẹ nhàng đưa tới, nắm bột tự động trượt tới trước mặt người gói bánh chẻo. Đón lấy vỗ một cái, động tác này nước chảy mây trôi, kích cỡ cơ bản là đồng nhất, nhìn qua lại cảm thấy động tác thật đẹp đẽ.
Mà người gói bánh chẻo cũng không rớt lại phía sau. Cha Diệp một tay nâng nắm bột, một tay cầm đũa kẹp một ít nhân bánh, vừa lúc bàn tay chập lại, ngón cái và bốn ngón tay khác cùng phối hợp, điểm vài cái bánh chẻo đã thành hình rồi đặt ở trên nắp chậu cao lương đặt làm riêng.