Bấy giờ Triệu Văn Thao đã thật sự đồng ý, không thể đả kích lòng hăng hái của cha được. Vừa hay tháng giêng không có chuyện gì, chỉ chúc tết uống rượu cãi cọ, có thể thuận tiện xử lý việc hôn sự của Thôi Đại.
Theo lý, vợ cũng không muốn ở chung với mẹ chồng, Thôi Đại không có mẹ, có lẽ dễ tìm vợ hơn, nhưng trên thực tế không phải như vậy, lúc nhà gái biết không có mẹ chồng liền không chịu, lý do cũng rất đơn giản, có con rồi ai chăm?
Nhìn xem, tất cả đều là người có tư tưởng ích kỷ, chi li.
Chung thân đại sự không thể nóng vội, Triệu Văn Thao an ủi Thôi Đại từ từ sẽ đến, Thôi Đại đỏ mặt nói không vội, làm việc càng ra sức.
Ra tháng giêng, thời gian liền trôi qua nhanh hơn. Tuyết trên đất đã tan, mọi người lại bắt đầu một năm bận rộn. Chuyện lớn nhất chính là chia đất!
Năm trước chia nhưng mà không tính toán gì hết, những người lãnh đạo của các đại đội của tất cả thôn lớn nhỏ mang theo thôn dân đo đạc ruộng đồng thêm một lần nữa, tính toán nhân khẩu, vạch ruộng đất, bốc thăm, lặp lại trình tự năm ngoái lần nữa. Bận rộn hơn mười ngày, cuối cùng cũng xong việc, lưng và chân mọi người ai cũng đau, đều nằm ngay đơ trên giường lò, mỗi khi tưởng tượng về sau hàng năm đều phải như vậy một lần, đều có chút chịu không nổi.
Triệu Văn Thao tìm bí thư nói: “Có thể chia một lần rồi cố định luôn không?”
Bí thư dứt khoát nói: "Không thể."
Triệu Văn Thao không phục: "Vì sao? Hàng năm đều lặp lại một lần, đây không phải giày vò người ta sao?"
Bí thư nói: “Cậu nói là tính? Hay là tôi nói mới tính?”
Câu nói đầu tiên của Bí thư đã làm Triệu Văn Thao tắt điện rồi. Được rồi, nhân vật nhỏ không có quyền nói chuyện, chỉ có nhận mệnh.
Chia xong, đưa phân, xới đất, san bằng bờ ruộng, tưới nước,...v...v, xong xuôi thì trồng trọt, khoảng thời gian kế tiếp sẽ không rảnh rỗi nữa, mãi cho đến sau ngày mùa thu hoạch, cứ thế một năm rồi lại một năm, tái diễn mãi, sinh sôi không ngừng.
Triệu Văn Thao vẫn là thuê nhóm cha Thôi trồng trọt, bao gồm một phần của anh tư, đương nhiên anh tư là tự mình bỏ tiền thuê. Bây giờ chị tư hoàn toàn không cần xuống ruộng làm việc nữa, chỉ làm công kiếm tiền ở phường đậu hũ.
Trong lòng chị tư rất đẹp, chị ta cho rằng Triệu Văn Thao hỗ trợ bảo nhóm cha Thôi trồng trọt cho mình, nhưng không ngờ là anh tư bỏ tiền ra thuê. Cái này thật là tốt, có người gieo trồng, thu hoạch cho mình, lương thực là của mình, mà mình còn kiếm tiền, thật sự là chuyện tốt nhất trên đời!
Chị ta không nghĩ trên đời sẽ có chuyện tốt như vậy.
Cha Thôi và Thôi Nhị bận vắt chân lên cổ chạy, Triệu Văn Thao thuê thêm chút đất của nhà họ Hách, sau khi dàn xếp xong hắn lại lái xe đi buôn bán.
Năm nay Triệu Văn Thao có một kế hoạch, sẽ cố gắng bao cả một đỉnh núi ở trang trại thỏ.
Bề bộn nhiều việc nên chẳng mấy chốc thời gian đã trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến ngày mồng một tháng năm. Một ngày nọ Triệu Văn Thao trở về, Diệp Sở Sở chạy tới ôm cổ của hắn, hôn một cái.
Triệu Văn Thao lại càng hoảng sợ, sao tự nhiên vợ nhiệt tình dữ vậy?
Triệu Văn Thao cẩn thận vuốt đầu của cô, hỏi: “Vợ, em sao thế?”
Diệp Sở Sở ngẩng khuôn mặt tươi cười sáng lạn lên, nói: "Anh đoán xem?"
Triệu Văn Thao suy nghĩ một chút, thốt lên “A” và bảo: "Vợ, chắc không phải em có chứ? Mấy tháng?"
Nói xong liền đi sờ bụng vợ.
Diệp Sở Sở tát một cái cho hắn tỉnh ra, bảo: "Anh mới có ấy! Tiểu Bạch Dương mới bao nhiêu mà anh đã kêu em sinh, anh muốn mệt chết em à!"
Triệu Văn Thao nói chắc chắn có chuyện lạ: “Anh nói rồi mà, không thể nào được, chất lượng của cái bao đó không tốt à....”
Diệp Sở Sở vươn tay bưng kín miệng của hắn, bảo: "Chớ có nói vớ vẩn, là mẹ em muốn về rồi!"
Triệu Văn Thao sững sờ: “Hả, mẹ em muốn về rồi hả?”
Diệp Sở Sở kích động vô cùng bảo: “Còn có anh ba, chị ba, Nguyệt Nguyệt và anh tư. Đêm nay bọn họ đi xe lửa, ngày mai... không, ngày mốt là đến nhà rồi!”
Ánh mắt Triệu Văn Thao hiện vẻ kinh ngạc: "Chị ba và anh ba của em sao đột nhiên muốn về thế?"
Diệp Sở Sở nói: “Nói là có chuyện. Anh ba của em nói là chuyện tốt, mẹ em cũng nói là chuyện tốt, trở về rồi hãy nói. Em nghe giọng bọn họ cũng không giống là chuyện xấu!"
Triệu Văn Thao cũng không cần hoài nghi: “Có thể là chuyện xấu gì chứ. Anh thấy là có lẽ là mẹ em nhớ nhà, anh chị em vừa hay ngay dịp nghỉ nên quay về xem sao.”
Cô nói: “Em cũng nghĩ thế. À đúng rồi, anh không nói muốn bao núi trang trại thỏ sao? Chị ba em nói lần này quần áo em thiết kế có thể bán được không ít tiền, đủ để anh bao rồi!”
Giọng điệu Diệp Sở Sở khi nói như bay lên, cảm giác kiếm được tiền thật sự là quá tốt, khiến cô từ trong ra ngoài đề cảm nhận được tự tin.
Triệu Văn Thao cầm mặt Diệp Sở Sở hôn một cái, bảo: “Vợ anh giỏi quá! Nhưng mà cho dù ký hợp đồng bao đỉnh núi cũng không cần tiền của em.”
Diệp Sở Sở không đẩy chồng ra, bảo: “Anh đủ à?”
Triệu Văn Thao nói rất kiên định: “Chưa đủ, chúng ta có thể vay, tiền vợ để lại xài cho bản thân đi!”
Diệp Sở Sở chợt nhận ra khóe mắt của chồng đã có nếp nhăn rồi, có chút cay mũi, ngoài miệng lại nói: "Cái gì mà xài tiền của em? Anh cũng là của em, phân chia rõ ràng vậy làm gì!”
Triệu Văn Thao cười hì hì, bảo: "Đúng, đều là của vợ hết, tất cả đều là của vợ hết!"
Nói xong hôn mạnh vợ một cái.
Diệp Sở Sở bị hôn đỏ mặt như đám mấy ngũ sắc, vừa muốn nói gì, kết quả lúc này một giọng nói trẻ thơ vang lên: "Muốn hôn hôn, Tiểu Bạch Dương muốn hôn hôn!"
Hai vợ chồng cúi đầu nhìn qua, con trai đang ở đằng kia ngửa đầu không vui nhìn bọn họ, không khỏi quýnh lên.
Diệp Minh Bắc và Chu Mẫn, mẹ Diệp, Tiểu Nguyệt Nguyệt cùng với anh tư, ba ngày sau đã trở về, hơn nữa Tiểu Mã cũng đi theo về!
Nhóm Diệp Minh Bắc ở nhà họ Liễu một đêm mới tới, tối hôm đó Tiểu Mã và anh tư tới chỗ Triệu Văn Thao.
Lúc đi Tiểu Mã là một thằng hai lúa nghèo, lúc về quả thực đã khác xưa rất nhiều!
Người cao gầy, làn da trắng nõn, tóc hơi dài, mặc một bộ Âu phục giản dị màu vàng nhạt, không gài nút, bên trong là chiếc áo sơ mi hoa ôm, một đôi giày da màu đen, trên vai là túi nghiêng nghiêng, tay kéo vali, mắt còn đeo một cái kính mát, cái này đâu phải một thằng nhóc ở nông thôn, cái này hoàn toàn là một cậu chàng hiện đại ở thành phố mà!
Triệu Văn Thao giật mình không nhỏ: “Ôi trời! Tới tôi cũng không nhận ra rồi!”
Diệp Sở Sở cũng rất bất ngờ, đây quả thực như là người mẫu từ trong tạp chí bước ra.
Tiểu Mã lấy kính xuống, cắm xuống túi áo, cười và bảo: “Anh sáu, em có ngày hôm nay, may mắn là vì có anh và cả chị dâu nữa!”
Triệu Văn Thao vỗ hắn một cái, cười nói: “Cậu được đó nhóc, biết cách ăn nói rồi! Có tiền đồ, thật sự là có tiền đồ!”
Tiểu Mã đẩy anh tư ra: “Anh tư cũng có tiền đồ, các anh nhìn này!”
So với Tiểu Mã, sự thay đổi của anh tư không đáng kể, nhưng mà so với trong nhà thì cũng thay đổi rất nhiều rồi!
Bây giờ tóc tai anh tư cắt tỉa rất ngắn, gọn gàng, nhanh nhẹn, da nhẵn nhụi không ít, cũng trắng hơn không ít. Gien của nhà họ Triệu không tệ, đương nhiên các anh em không kém, bây giờ anh tư đã ưa nhìn hơn chút, cũng trẻ hơn, đặc biệt là quần jean, áo jacket, áo lông màu đỏ đậm hình trái tim, khiến cho anh ta trở nên thời thường và có thần hơn.
Triệu Văn Thao trêu chọc nói: “Anh tư, được đó nha. Anh mà trang điểm lên thì như người mẫu rồi!”