Mặc kệ là bao nhiêu năm, còn có thể trả hết được đã là ổn lắm rồi, may ra sự tình không bết bát như vậy.
Mẹ Triệu trợn trắng mắt nhìn ông chồng già một chút, nói: “Thế mà còn cũng được? Này là thằng con mình còn thiếu một đống nợ!”
“Bọn con đây cũng là không còn có cách nào khác, này chẳng phải là xây một ngôi nhà thật tốt, ở cho sung sướng rồi về sau đỡ được bớt bao nhiêu việc còn gì ạ?” - Triệu Văn Thao cười nói.
“Cũng biết tiêu hoang tiền của rồi đấy.” - Mẹ Triệu tức giận nói, lại quay đầu căn dặn Diệp Sở Sở phải chiếu cố bản thân thật tốt, đừng làm mình ngã rồi va đụng đâu đó, lúc này mới cùng cha Triệu rời đi.
Mọi người đều đã về hết, Triệu Văn Thao lúc này mới duỗi lưng một cái, nói: “Đều đi hết cả rồi, thật tốt quá, vợ ơi vợ, về sau thiên hạ này chính là của hai chúng ta đó!”
Diệp Sở Sở cười: “Văn thơ lai láng quá nha, còn bày đặt thiên hạ, anh đây là muốn làm hoàng đế hả?”
“Ở trong nhà chúng ta, anh chính là Hoàng đế, còn em chính là hoàng hậu của anh.” - Triệu Văn Thao dõng dạc diễn tuồng.
“Chi chi!”
Con khỉ nhỏ Tài Tài không biết từ chỗ nào vọt tới, nhảy lên trên cánh tay Triệu Văn Thao.
Triệu Văn Thao vui vẻ: “Này cô vợ trẻ, em nhìn xem, thiên hạ vừa mới khai trương đã có ngay một thần tử mới hay chứ!”
Diệp Sở Sở bị chọc phát cười.
Niên đại này không có TV, đề tài giải trí của mọi người cũng chỉ có chuyện nhà nhà.
Không cần phải nói, diện mạo ngôi nhà mới của Triệu Văn Thao cùng một đống nợ nần khổng lồ mà hắn đang ngồi lên, trong hôm nay ngay lập tức trở thành chủ đề giải trí của mọi người trong thôn.
“Ông nói xem thằng nhóc Triệu Văn Thao kia đến cùng là có tiền hay không, nói là không có tiền thì cũng không đúng, xây được ngôi nhà tốt như vậy, có thể là cũng có chút tiền, nhưng sau này cũng đều là mắc nợ của người ta hết, thiếu một đống nợ lớn đến như thế, tôi nghĩ thôi mà cũng thấy hoảng giùm vợ nó rồi ý chứ!”
“Có mắc nợ thì cũng là tự nó có cái gan ấy, tôi còn nghĩ mắc nợ rồi thì cả nhà nó không còn nơi nào để đi nữa đâu, có trốn cũng không được.”
“Nhìn xem ngôi nhà đó kìa, thật tốt, vừa vào nhà đã thấy sáng sủa hẳn, nhìn nhìn lại nhà mình, đen sì, nếu có thể được ở lại trong một ngôi nhà như thế thì có mà mắc nợ tôi cũng tình nguyện ấy chứ!”
“Cái anh này đừng có nhìn mỗi bề ngoài căn nhà ấy tốt như thế, có suy nghĩ xem đến lúc trả nợ thì như nào hay không? Nếu trong nhà không có tiền, chờ người ta tới cửa đòi nợ, cả năm làm lụng kiếm ăn đều không tốt, vợ khóc la con gào thét, cuộc sống cũng sẽ không yên bình nữa đâu!”
“Đúng vậy, cái nhà đấy còn tưởng rằng mình nợ tiền ít như mấy cái lá bay thôi sao, để chờ mà xem, sẽ có ngày mà thằng nhóc con út nhà họ Triệu ấy không đắc ý được nữa, chắc cũng không phải chỉ có rặt ba mươi năm mươi đồng, cái này sợ là thiếu đến mấy ngàn đồng tiền đi!”
“Hả, tận mấy ngàn đồng á? Cô làm sao mà biết được, ai nói vậy?”
“Cái kia còn cần ai nói nữa à, chị xem một chút ngôi nhà kia kìa, tận hai cái sân, mấy mẫu đất, máy sưởi, còn có máy bơm nước, tổng cộng đã bao nhiêu tiền rồi? Chị lại tính toán tiền gạch ngói, nóc nhà hắn là được lợp mái ngói đó, còn có cả tiền xây cửa sổ, mua nội thất đồ dùng trong nhà nữa.”
“Đúng rồi, còn có xi măng, cả hai cái sân đều được phủ xi măng bằng phẳng khô ráo, còn có ban công sân thượng để phơi quần áo, chị tính toán thử xem, tính đi tính lại, không hơn mấy ngàn đồng tuyệt đối không thể làm được!”
“Ai da má ơi, nhiều tiền như vậy á, thế đến lúc nào mới trả cho hết được? Đời này có thể trả xong được không?”
Người trong thôn tính toán một món nợ lớn này, thật sự đều là sợ đến ngây người.
Bên ngoài mọi người nghị luận xôn xao là như thế, bên trong người trong nhà cũng không bình tĩnh nổi.
Chị hai Triệu đem lời của Diệp Sở Sở nói cho anh hai Triệu nghe: “…Thím út có nói với em, tất cả đều là nợ, một máy bơm nước kia cùng ống nước giá cả tổng cộng đã hơn mấy trăm, có thể sử dụng còn được, nhưng kết quả là còn không thể dùng, thế mua cái đó về để làm gì?”
Anh hai Triệu lại nhìn xem nhà mình một màu vàng nâu của bùn tường cùng cửa sổ đã cũ mòn, trong lòng cảm thấy thập phần an tâm cùng kiên định.
Vật liệu anh ta dùng để đóng cái nhà này là thiếu nợ, nhưng cái khác không phải, cả cái cửa sổ nguyên lai là được tháo ra từ căn phòng phía Tây.
Đồ dùng trong nhà lúc trước đang dùng qua, cơ hồ không có đặt mua cái mới.
Năm nay năm tháng đầu nếu làm ăn kiếm được lời tốt, đến sau mùa thu cơ hồ là có thể trả hết nợ.
“Ai, thằng sáu cho tới bây giờ không chịu sống theo phép tắc, ở cùng một chỗ cha mẹ còn có thể nhìn xem, ra ở riêng rồi cha mẹ có muốn quản cũng không được, lúc này thì giỏi rồi, dọn ra ngoài triệt để không phục cả đạo lí của ông trời!” - Anh hai Triệu lắc đầu thở dài nói.
“Không nói gì, cứ để mặc kệ nó như vậy hay sao?” - Chị hai Triệu nhịn không được lo lắng cho cậu em chồng, đương nhiên chủ yếu là sợ mình bị liên lụy đến – “Đến thời hạn trả nợ nó còn chưa có kiếm được đủ tiền thì phải làm sao?”
“Chờ ngày nào đó anh sẽ nói với nó một câu, đi ngủ đi, ngày mai còn phải xuống ruộng làm nữa.” - Anh hai Triệu thổi tắt đèn.
Chị hai Triệu lúc này đã không còn cảm thấy ghen ghét nữa, chị ta nghĩ, nếu đến lúc đó em chồng còn chưa kiếm được đủ tiền để trả nợ, muốn tới tìm bọn họ nhờ hỗ trợ, chị ta nhất định sẽ coi chừng chồng, không thể để cho anh ta giúp vợ chồng nhà nó được!
Bằng không cuộc đời này sẽ thật không công bằng!
Nghĩ đến điều này chị hai Triệu lại chợt cảm thấy hối hận, mình như thế nào lại đi nói những lời như vậy với nhà của em chồng.
Việc liên quan đến thằng em chồng này chính là cái động không đáy, tốt nhất là đừng dây dưa vào, tránh xa một chút, dính vào chỉ có phiền phức!
“Thôi anh ạ, vẫn là không nên nói với chú ý, chú ý sắp lên chức cha đến nơi rồi, cũng không phải còn như hồi bé gì nữa, mỗi nhà đều có cách sống, cách sinh hoạt khác nhau, anh nói nhiều nói ít đều không phải cho lắm.” - Chị hai Triệu khuyên anh hai Triệu – “Lại nói, trước kia các cụ có bảo thằng sáu không biết cách sống, nhưng nhìn xem bây giờ người ta cũng xây được cả một căn nhà, còn xây được một cái tốt như vậy, điều này nói lên cái gì? Chú ấy ít ra là một người có bản lĩnh, chí ít so với mình là có nhiều hơn, mình có tư cách nào mà đi nói người ta, người ta ở trong căn nhà như thế kia, điều kiện sống tốt như thế, lại xem điều kiện sinh hoạt bên này của chúng ta đi.”
Chị hai Triệu vì khuyên nhủ chồng mà dùng sách lược chính thoại phản thuyết.
Anh hai Triệu mặc dù tán thành với chị hai Triệu, thế nhưng lại bị câu nói cuối cùng làm cho tổn thương lòng tự tôn, nói: “Anh là anh ruột của nó, như thế còn chưa đủ tư cách nói chuyện với nó nữa à? Nói với nó cũng vì muốn tốt cho nó, có ngôi nhà tốt làm tổ ấm rất được, nhưng làm sao có thể an tâm nổi, chúng ta năm nay nếu công việc làm ăn tiến triển, đến sau mùa thu là có thể trả được hết nợ, nó thì tận bao lâu, việc này nó xử lý như vậy liền không ổn!”
Chị hai Triệu biết rõ tính tình của chồng, trấn an nói: “Đúng vậy, anh là anh ruột của chú ấy, cũng là vì muốn tốt cho chú ấy, nhưng chú ấy đã là người lớn rồi, đã lập gia đình sinh hoạt tính phúc, vẫn cần phải có mặt mũi chứ.”
“Ý của em chính là, đến nói với cha mẹ một chút?” - Anh hai Triệu cũng cảm thấy thể diện người đàn ông của em trai rất quan trọng.
“Cha mẹ lúc ấy không phải là cũng nghe được rồi hay sao, chắc chắn hai người sẽ đi nói với chú ý, mình cũng đừng nhúng tay vào, không biết còn cho rằng chúng ta đi gây sự ấy chứ.” - Chị hai Triệu kiên nhẫn nói.
Anh hai Triệu cuối cùng nghe theo lời vợ, chính là nhịn không được có chút cô đơn tịch mịch nói: “Nhà ai đi đường nhà đó, dọn ra ngoài hết rồi, anh cứ cảm thấy quan hệ người trong nhà xa xa, sao không thấy thân thiết được như trước nữa?”
“Xa cái gì chứ, không phải vẫn là cùng trong một thôn hay sao. Ngủ đi, đừng suy nghĩ linh tinh nữa.” - Chị hai Triệu đạt được mục đích, liền kết thúc chủ đề, thật sự không muốn nói chuyện nhiều về một nhà hai người của Triệu Văn Thao nữa.
Nhà nhà mỗi người sống một cuộc đời riêng là tốt nhất!
Lúc này anh ba Triệu cũng cùng chị ba Triệu nói chuyện đến đề tài này, bất quá căn bản là anh ba Triệu đơn độc diễn thoại, chị ba Triệu chỉ là nói một câu đáp lại một câu, không nhiều lời.
“Thằng sáu này rốt cuộc là kiếm lời được tận bao nhiêu tiền, lại dám kí sổ mắc nợ nhiều như thế, nếu thật sự không có chút bản lĩnh nào anh sẽ không tin được nó lại dám làm như vậy, nhưng chỉ dựa vào bán ít đồ vật lặt vặt cũng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy sao? Mà lại cũng mới làm được có một thời gian, không thể nào mà làm được như thế…” - Anh ba Triệu lải nhà lải nhải không ngừng, nhưng không thấy nửa điểm phản ứng đáp lại, liền tức giận nói – “Anh đang nói chuyện với em đấy, em bị câm hả?”
“Không biết.” - Chị ba Triệu lúc này mới lên tiếng.
“Em biết cái gì thì em nói cái đó chứ?” - Anh ba Triệu nói.
“Em chính là cái gì cũng không biết.” - Chị ba Triệu đáp.
“Cái đồ đàn bà phá của, cưới cô về đúng là xui xẻo chết nhà tôi!” - Anh ba Triệu sắp tức muốn chết rồi.
“Cái đồ đàn ông mà phá của, gả cho anh đúng là xui xẻo muốn chết tôi.” - Chị ba Triệu nhàn nhạt tiếp một câu.
Chị ta đối với sự tình của hai người nhà thằng sáu thật không có một chút hứng thú nào, không hiểu được đến cùng là có cái gì hay ho để nói hả, thằng sáu dám làm như vậy không phải đã bày rõ ra là có bản lĩnh trả hết rồi sao, còn cái gì để nói nữa chứ?