Bạn thân hồi bé Triệu Văn Chí của Triệu Văn Thao vừa từ trong trấn về nhà, anh ta vội vã kể cho vợ mình là Hạ Tùng Chi những chuyện đã trải qua.
Triệu Văn Chí cũng không phải là người bình thường, anh ta là thầy dạy học trong trấn, trong trường học có rất nhiều báo chí, mỗi ngày đều có báo mới nhất được đưa đến, cho nên đối với tình huống bên ngoài, Triệu Văn Chí cảm thấy rất tốt.
"Rất tốt? Sao lại rất tốt, anh ta cứ mặc kệ chuyện làm ăn đàng hoàng như vậy, về sau Sở Sở nên sống như thế nào?" Hạ Tùng Chi thân là bạn bè, lại rất hợp với lại Diệp Sở Sở, cô chỉ thấy chẳng qua Triệu Văn Thao không chịu làm ăn đàng hoàng mà thôi.
Diệp Sở Sở là một người dịu dàng như thế, hơn nữa còn nhà mẹ ruột tốt tính, Triệu Văn Thao cũng không được phép để người ta phải chịu khổ.
Triệu Văn Chí nói: "Thế nào thì gọi là chuyện đàng hoàng, em nghĩ thử xem, năm nay bên này chúng ta sắp có công văn truyền xuống, Văn Thao làm ăn buôn bán chưa chắc là sẽ kém ai đâu, miệng cậu ta từ trước đến nay đều dẻo, da mặt cũng dày, có thể được việc."
Hạ Tùng Chi trực tiếp trợn trắng mắt.
Nhưng Triệu Văn Chí vẫn đến tìm Triệu Văn Thao nói chuyện này, vừa nghe Triệu Văn Chí thực lòng ủng hộ mình, Triệu Văn Thao liền nở nụ cười.
"Không hổ là người thi đại học, ánh mắt đúng là độc đáo, tôi cũng hiểu là tôi có thể!" Triệu Văn Thao cười nói.
Nhưng mà khi nói đến chuyện thi đại học, Triệu Văn Chí lại có chút thở dài, nói: "Tôi cảm thấy tôi sợ là không thi được đại học." Năm sau lại khó hơn năm trước, anh ta còn muốn dạy học, sức lực cũng là có hạn, năm nay anh a cũng đi tham gia thi, nhưng mà vẫn không thể đậu.
"Chuyện đó có là gì? Cho dù cậu không thi đậu thì cậu vẫn là thầy giáo dạy học, một tháng tiền lương hai mươi tám đồng tiền, lại có phiếu nữa, người trong thôn đều rất hâm mộ, việc dạy học càng lớn tuổi lại càng được coi trọng, công ăn việc làm ổn định đã tới tay, còn có gì mà phải bận tâm?" Triệu Văn Thao an ủi nói.
Nghe hắn nói như vậy, tâm tình của Triệu Văn Chí cũng tốt hơn rất nhiều, cười nói: "Tùng Chi có tin tốt rồi, vợ cậu có tin gì chưa?"
"Chúng tôi cũng không sốt ruột, hiện tại ở riêng, chờ điều kiện trong nhà tốt hơn chút, có của ăn của đến, đứa trẻ không phải sẽ tốt hơn sao? Tôi nghe nói trẻ con thành phố từ nhỏ đều ăn sữa bột, trong nhà không có chút điều kiện thì không nuôi nổi." Triệu Văn Thao nói.
Hắn thật đúng là không nóng nảy, chuyện này cũng không phải giả, bởi vì hắn không nghĩ rằng mình không thể sinh được con trai.
Ít lâu nữa sống khá giả một chút, đến lúc đó mới có con cũng được.
Triệu Văn Chí cũng không nói gì, bởi vì hai chị gái của Triệu Văn Thao đều sống trong thành phố, chuyện trẻ con trong thành phố có sữa bột ăn cũng không phải rất hiếm thấy, nhưng nhìn chung thì sữa cũng đắt, có nhà dù có tiếc nhưng vẫn chịu chi.
Triệu Văn Chí đợi một hồi mới đi về.
Hôm nay rất lạnh, Triệu Văn Thao cũng quay về nhà tìm vợ mình.
Diệp Sở Sở chuẩn bị ngủ, nhìn hắn đã trở lại cười nói: "Ngày mai còn phải đi sớm, đi ngủ sớm một chút đi."
Triệu Văn Thao liền ôm vợ mình rồi ngủ, trời lạnh thế này lại có vợ trong ổ chăn, đúng là hạnh phúc vô bờ bến.
Ôm vợ mềm mềm ấm ấm của mình trong lòng, trong đầu hắn lại bắt đầu rục rịch.
Sau đó hai vợ chồng cày cuốc một hồi, cả hai đều thư thái.
Diệp Sở Sở giống mềm nhũn như một bãi nước nằm úp sâp trong ngực chồng mình, nghe hắn thỏa mãn than thở nói: "Vợ, hai ngày vừa rồi của chúng ta mới gọi là cuộc sống chú."
Chỉ cần hắn ở nhà, vợ hắn luôn cho hắn ăn ngon, không có lấy một ngày ăn cháo hay khoai lang.
Hắn ăn cháo với khoai lang từ nhỏ đến lớn đã phát sợ luôn rồi.
"Cũng không còn món mặn gì ăn nữa, bằng không ngày mai anh chừa chút thịt heo mang về nhà nhé?" Diệp Sở Sở hỏi.
Trong nhà món ăn mặn cũng chỉ còn có trứng gà, đêm nay còn có một con cá, là anh hai Triệu cho, bắt được hai con cho nhà cô một con.
Nhưng mà Diệp Sở Sở cũng không có phải chỉ biết chiếm hời, làm cả hai con cá cho chị dâu hai, sau đó cô nấu món cá sốt.
Cô bỏ thêm chút nguyên liệu càng thêm đậm vị, làm chị dâu hai vô cùng vui vẻ.
Diệp Sở Sở từ trước đến nay không phải là một người mang thù, tuy rằng chị dâu hai là một người trong lòng so đo nhưng ngoài miệng không nói, nhưng là cũng chưa đụng đến điểm mấu chốt của cô, cho nên anh hai đưa cá đến, cô cũng vui vẻ bánh ít đi, bánh quy lại.
Nếu để cho chị dâu hai tự mình nấu cá thì chắc chắn chị ta không dám bỏ nhiều nguyên liệu như vậy, mà cũng không có nhiều để bỏ.
Buổi tối lại bánh ngô hấp, ăn cũng rất ngon.
Triệu Văn Thao nói: "Thịt này cũng không phải là thịt tốt gì, anh thấy rất bình thường, ngày mai anh đi qua hỏi anh Tứ Hổ, có thể để chút thịt loại hai cho chúng ta ăn được không."
Diệp Sở Sở cười cười, nói: "Ừm, anh mua về rồi em làm vằn thắn cho anh ăn."
"Vợ, em thật là tốt." Triệu Văn Thao cảm thấy mỹ mãn nói, sau đó nói: "Vợ, hay là lại thêm một lần nữa?"
Mặt Diệp Sở Sở đỏ lên, nhưng cũng để mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Bởi vì tối hôm qua hai người “tập thể dục đêm khuya” rất lâu, cho nên sáng nay Triệu Văn Thao đi lúc nào thì cô cũng không biết, khi đó cô vẫn đang ngủ.
Triệu Văn Thao mang theo mấy cân đậu rồi ra cửa, lúc đến bên lò mổ bên này, trời vẫn đang còn sớm.
Hôm nay đúng là có không ít, có năm cân thịt, Triệu Văn Thao cười nói: "Anh Tứ Hổ, có còn thịt loại hai không? Ngày mai em mua một chút mang về nhà ăn."
Thái Tứ Hổ cười nói: "Vậy thì trùng hợp thật, chị dâu cậu cũng bảo tôi chừa chút thịt về nhà ăn, bằng không ngày mai tôi chia cho cậu nửa cân?"
"Vậy được." Triệu Văn Thao cười đồng ý.
"Lại nói không lâu nữa tuyết sẽ rơi, đến lúc đó cậu có tính toán gì không?" Thái Tứ Hổ vừa thấy lúc này còn sớm, cũng không cần sốt ruột vào thành đi, lại hỏi.
"Trời trở lạnh thì em không thể nào vào thành phố mỗi ngày được nữa, gió lạnh quá cơ thể sợ là chịu không nổi, nhưng mà mỗi ngày em vẫn đến chỗ anh lấy thịt, em dồn mấy ngày rồi mang vào thành bán một lượt." Triệu Văn Thao nói.
Hắn đương nhiên cũng là có tính toán, để thịt trong tuyết cũng không sợ bị hư, cho dù để qua vài ngày cũng không lo.
Thái Tứ Hổ cười gật gật đầu, nói: "Vậy được."
Triệu Văn Thao liền vào thành, hôm nay thịt cũng không khó bán, mới một lát mà đã bán xong, cho nên hắn chạy đến chợ bên này bán đậu, cứ như vậy mấy cân đậu cũng dễ dàng bán hết, Triệu Văn Thao còn có chút tiếc nuối, ngày hôm qua hắn đã xem thử, đậu mầm được phát trong nhà không còn nhiều nữa, còn có hai ngày nữa, bằng không có thể kiếm thêm chút.
Lại đây mua hai cái bánh bao ăn, Triệu Văn Thao đạp xe đạp mua thêm chai nước tương rồi đi về nhà.
Hắn mau đưa nước tương về nhà, vợ hắn làm cá sốt rất ngon.
Nhưng mà vốn đang vội vàng trở về, cũng không nghĩ đến trên nửa đường lại gặp được anh vợ thứ ba là Diệp Minh Bắc.
"Anh ba, anh đang đi đâu thế?" Triệu Văn Thao dừng lại, nói.
"Văn Thao à." Vẻ ngoài của Diệp Minh Bắc thì không cần phải bàn cãi, gen của cha Diệp đều được mẹ Diệp cải tạo cả, đều đẹp, Diệp Minh Bắc cười toe toét, nói: "Anh muốn vào thành, vợ anh gửi thư cho anh, anh phải đi gửi lại thư trả lời cho cô ấy."
"Vậy là chuyện tốt, em chở anh ba qua nhé?" Triệu Văn Thao hỏi.
"Không cần, anh còn có chuyện khác phải làm nữa, cậu đi về trước đi." Diệp Minh Bắc cũng biết chuyện người em rể này của mình vào thành buôn bán, nói.
Triệu Văn Thao nhìn thấy anh vợ mình đúng là không cần đưa qua, mà thấy hình như cũng có chuyện khác thật, Triệu Văn Thao không nói gì về nhà.