“Còn gì nữa đấy!” Cha Thôi lại cao giọng nói: “Thịt bò kho tương, các người đã ăn chưa? Con tôi mới vừa ăn xong, nó nói ngon lắm, là do Triệu Văn Thao mua về từ trong thành phố đấy.”
Bây giờ cha Thôi cảm thấy tốt vô cùng, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người ông ta, loại cảm giác này ông ta chưa từng có, mặc dù là bởi vì Triệu Văn Thao nhưng ông ta vẫn rất hưởng thụ. Vì vậy ông ta kích động kể đi kể lại chuyện con trai nói cho mình nghe, rất sợ ánh mắt của những người này sẽ rời khỏi mình.
“Triệu Văn Thao còn bảo sang năm con tôi hãy nuôi thỏ cho cậu ta đấy!”
Cuối cùng Cha Thôi luôn lấy những lời này làm làm câu kết thúc.
Mọi người bắt đầu nghe thì hơi mơ màng, đều nhìn Cha Thôi nhưng nghe xong một hồi không có ý gì mới thì không để ý tới ông ta nữa mà bắt đầu bàn luận.
“Thằng nhóc Triệu Văn Thao này cũng thật lợi hại đấy nhỉ?” Vương lão tam nói rằng: “Giờ mới có một năm mà thôi mà cậu ta đã xây nhà mới, giờ còn mua đất ở trong thành phố. Lẽ nào buôn bán thực sự kiếm được nhiều tiền như thế?”
“Còn không phải sao? Tôi chưa thấy ai buôn bán nhiều như vậy bao giờ cả. Đất trong thôn lớn như vậy, hết mấy chục nghìn đấy, đó không phải là số lượng nhỏ đâu.”
“Không phải là chịu đấy chứ?” Thôi lão nhị nói ra suy đoán của mình.
“Mua đồ trong thành phố cũng có thể chịu à?”
“Sao lại không thể? Trong thành phố thì nợ càng nhiều!”
Mọi người lại bắt đầu nói đến đề tài xung quanh Triệu Văn Thao. Không cần phải nói, Triệu Văn Thao lại dấy lên sóng to gió lớn ở trong thôn một lần nữa: Thằng nhóc thứ sáu nhà họ Triệu thật giỏi giang, đã mua đất trong thành phố rồi!
Đến cuối năm rồi, tất cả mọi người đều bận bịu cũng chỉ có những người đàn ông rảnh rỗi như Vương lão tam mới có thời gian đến nhà người ta nói chuyện tào lao. Nhưng có điều việc này cũng tạo ra một cái tin tức lớn, mang đến chuyện phiếm cho người trong thôn, hiển nhiên đàn ông rảnh rỗi cũng có chỗ tốt.
Đương nhiên cũng có người không tin, bởi vì đây đều là do Triệu Văn Thao tự nói, ai biết thế nào được, đất trong thành phố mà dễ mua như thế à? Nếu dễ mua như vậy thì mọi người đã mua từ lâu rồi đúng chứ?
Nhưng chưa đầy hai ngày đã xác nhận được lời Triệu Văn Thao nói là sự thật, bởi vì trong thôn lại truyền ra tin Triệu Văn Thao muốn mua đất trong thôn để nuôi thỏ. Thứ thế chấp chính là giấy tờ sử dụng đất của mảnh đất trong thành phố kia. Không mua được đất thì ở đâu ra giấy tờ sử dụng đất chứ?
Việc này làm mọi người sục sôi, nhao nhao đến cửa tìm Triệu Văn Thao. Có người đến học hỏi kinh nghiệm, có kẻ thì lấy lòng, có kẻ lại móc nối quan hệ, đương nhiên còn cả người vay tiền.
Nhưng Triệu Văn Thao quá bận rộn, nói xong chuyện mua đất với đại đội thì đi thành phố ngay, bên kia còn có một đống việc kia kìa. Mặt khác, hắn lại làm một việc lớn nữa: lắp điện thoại!
“Chỉ vì chuyện này mà lắp điện thoại ư? Như vậy thì thực sự không cần thiết đâu.” Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao lắc đầu: “Anh đã muốn lắp từ lâu rồi, chỉ là vẫn cảm thấy không có nhiều tác dụng lắm. Nhưng bây giờ không giống vậy nữa, nuôi nhiều thỏ như vậy thì không thể tránh được việc có bệnh có tai, đến đại đội gọi điện thoại sẽ làm lỡ việc mất. Còn nữa, bình thường anh bôn ba bên ngoài, có việc gì cũng dễ gọi điện thoại cho em, em an lòng mà anh cũng yên tâm. Huống chi, chị ba em và em cũng cần thường xuyên liên hệ. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cảm thấy không thể không lắp điện thoại.”
Triệu Văn Thao vừa nói như vậy, Diệp Sở Sở cũng cũng hiểu có vẻ như lắp cái điện thoại này rất quan trọng, bèn nói: “Vậy anh lắp đi.”
Triệu Văn Thao chẳng những là người đầu tiên lắp điện thoại trong thôn mà còn là người duy nhất lắp điện thoại của khắp thôn trên xóm dưới xung quanh.
Bây giờ sắp bước sang năm mới rồi nên đều được nghỉ, kéo dây điện thoại và xin số lại cần thời gian cho nên phải chờ hết năm mới có thể lắp, chỉ xin lên trên thôi.
Chuyện Triệu Văn Thao lắp điện thoại lại lần nữa dẫn đến cuộc bàn luận ở trong thôn. Đây đúng là phía trước bịa đặt bao nhiêu thì sau này vả mặt mạnh bấy nhiêu. Có điều, tự mình không cảm thấy bị vả mặt thì sẽ không thấy đau. Những kẻ trước đó nói Triệu Văn Thao đánh lộn bị bắt, bây giờ lại bắt đầu khen Triệu Văn Thao lợi hại, như thể chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì vậy.
“Tôi đã sớm biết thằng nhóc Triệu Văn Thao này là số đại phú đại quý rồi mà, bằng không thì sao từ nhỏ đến lớn vận may của cậu ta lại tốt như vậy!”
“Còn không phải sao, Triệu Văn Thao quả thực giống như con trai của ông trời vậy đó, chuyện tốt gì cũng đều cho anh ta cả!”
“Vừa mới mua đất ở trong thành phố xong, bây giờ lại muốn mua đất ở trong thôn, còn muốn lắp điện thoại. Người này, tất cả đều là của một mình cậu ta rồi, sao cậu ta lắm tiền như vậy chứ!”
Hầu như nhà nào nhà nấy cũng đều đang bàn về Triệu Văn Thao. Mấy người trong đám anh trai của Triệu Văn Thao cũng không phải là ngoại lệ.
Anh hai đang giết mấy con cá đao, chuẩn bị cho buổi trưa hôm Tết ăn. Năm nay năm tháng tốt, anh ta không muốn trải qua giống như năm ngoái nên chuẩn bị làm ít cho ra trò, gà và cá đều đã được sắp xếp xong, cầu xin hàng năm đều dư dả sung túc.
Chị hai mới vừa giết gà ở trước ngọn đèn cầy, đây là con gà trống nhỏ nhà mình đã nuôi một năm.
Bọn nhỏ ở trong phòng làm bài tập nghỉ đông, người một nhà ai nấy đều bận rộn, lộ vẻ rất ấm cúng.
“Chú ấy muốn lắp điện thoại rồi, anh biết không?” Chị hai nói.
“Không biết.” Anh hai chuyên tâm rửa cá đao.
Anh ta đã không còn quan tâm đến người em trai này rồi, bởi vì mỗi lần quan tâm là một lần chịu đả kích. Anh ta lại không thích bị đả kích cho nên vẫn nên quan tâm hơn đến chính mình thôi.
Chị hai nói tiếp: “Tôi nghe Lý Phân nói đấy, cô ta còn nói chú ấy muốn mua đất trong thôn, đều đã nói xong với đại đội cả rồi, chờ qua năm sẽ làm thủ tục.”
Anh hai khẽ hừ một tiếng: “Lý Phân còn nói thằng sáu đánh lộn bị bắt lại đấy, giờ mới được vài ngày đã nói nó giỏi giang, cái miệng của cô ta mà cũng gọi là miệng.”
“Còn không phải sao? Cái miệng kia của Lý Phân cũng thật là, có thể chạy xe lửa luôn rồi. Người này, gì cũng nói có mũi có mắt, ai không biết còn tưởng là sự thực đấy. Có điều lần này là thật, động tĩnh của việc lắp điện thoại và mua đất đều rất lớn, không giả được đâu.” Chị hai nói rồi thở dài một hơi: “Chú ấy đúng là có năng lực, giờ mới được hơn một năm mà tạo ra một phần gia nghiệp lớn như vậy rồi!”
Trong niềm ngưỡng mộ ở lời nói này của chị hai mang theo sự đố kỵ, trong mất mát mang theo sự bội phục, không nói ra được trong lòng có vị gì.
Em trai mình sống tốt thì đó là chuyện tốt, anh hai chỉ thấy vui vẻ, về phần mình không sống sung túc bằng em trai cũng không hề gì. Người không so được với người, hàng không so được với hàng, cho nên không thể so sánh, tự mình sống cuộc sống của mình là được.
“Từ nhỏ đầu óc nó đã linh hoạt rồi, lại còn tốt số, kiếm được một phần gia nghiệp cũng là chuyện bình thường.” anh hai nói.
Chị hai nhìn dáng vẻ không hề bận tâm chút nào của anh hai thì hơi tức giận, nhưng rất nhanh đã nén lại được. Bận tâm thì đã làm sao chứ? Anh có thể hơn được Triệu Văn Thao?
Thật đúng là không so được, bây giờ Triệu Văn Thao như thể tên lửa vậy, vèo một cái, ngay cả bóng dáng cũng không trông thấy.
Nghĩ vậy, chị hai cũng chả còn tâm trạng làm thịt gà nữa.
Lúc này anh ba cũng đang bận đón Tết. Đã bán đậu phụ được một khoảng thời gian rồi, năm nay chị ba mua hàng Tết, có thể mua không ít thứ, so với năm rồi phong phú hơn không biết bao nhiêu lần. Anh ba thấy thế thì đau lòng không thôi. Đồ phá gia, mẹ con các người thật đúng là giỏi phá gia!
Muốn mắng vài câu nhưng sắp bước sang năm mới rồi, tức giận rồi đánh nhau thì không tốt, sẽ ảnh hưởng vận may của năm sau nên anh ta chỉ có thể khuyên giải an ủi chính mình ở trong lòng hết lần này đến lần khác.