Dẫu sao chia lương thực lại dựa theo làm ba người bảy!
Cái gọi là làm ba người bảy là chỉ công sức lao động chiếm 30% điểm lương, 70% điểm lương còn lại là tính theo đầu người.
Dù cho Triệu Văn Thao không đi làm, nhưng mà hắn cũng có thể được chia 1/7 lương đầu người, đây chính là nguyên nhân tại sao những gã đàn ông trong thôn lười biếng đến nỗi chết đói.
Dĩ nhiên, cách làm việc này không khác nào là để cho cả đoàn sản xuất đi nuôi mình, chắc chắn người ta sẽ không muốn, dù sao cũng là tiền của cả đội!
Chẳng qua là gia đình nhà lão Triệu sức lao động nhiều, cha Triệu năm nay mới vừa tròn năm mươi, Triệu nhị ca, Triệu tam ca, Triệu tứ ca cũng đều là hảo hán, Triệu tam ca không làm được nhiều cho lắm, nhưng cũng được tám công điểm, Triệu nhị ca và Triệu tứ ca có thể làm được hết, còn những cô gái khác có thể làm được 6, 7 công điểm.
Cho nên thật đúng là không đến nổi lợi dụng được công sức của thôn, Triệu Văn Thao này từ nhỏ đã vậy, mọi người thấy cũng quen rồi.
Hôm nay Diệp Sở Sở liền theo tất cả mọi người đi gặt cỏ heo.
Từ năm ngoái, trong thôn đã bắt đầu nuôi heo, trước kia quá nghèo, người cũng không đủ ăn chứ nói chi là nuôi heo. Nhưng mấy năm trước, sau khi bắt đầu nuôi heo, phản ứng của đám xã viên cũng không tệ.
Đám heo này có tổng cộng mười bốn con, trong đó có con nuôi từ đầu mùa xuân năm ngoái đến năm nay, cũng có con mới nuôi từ năm nay, năm ngoái nuôi đến năm nay bây giờ đã có thể đưa đến trạm thu mua rồi, đây có thể gọi là điều mà tất cả xã viên đều hết mức mong đợi, vui mừng.
Bởi vì nếu như đã nuôi lớn rồi, trừ đóng vào nhiệm vụ thì còn lại chính là của thôn mình, dĩ nhiên muốn giết heo còn phải có giấy phép giết heo, sau khi bán cho trạm thu là có thể có giấy phép giết heo rồi.
Mà sau khi bán cho trạm thu là có thể đổi tiền chia cho xã viên, nhưng trong thôn cũng sẽ không bán hết heo đi, sẽ còn lưu lại một hai con sẽ giết chia cho xã viên.
Thịt heo thơm ngon cỡ nào mọi người đều biết, mà trong thôn hết 70% người đã nhiều năm chưa ăn một miếng thịt heo nào rồi.
Bằng không sao hôm nay Thái đồ tể đưa một miếng thịt tới mà của nhà nhà lão Triệu lại có một đám người vây quanh như vậy cơ chứ?
Dĩ nhiên người có điều kiện vẫn sẽ đi trấn trên mua một chút thịt, những thứ đầu thừa đuôi thẹo kia không cần phiếu, có tiền là có thể mua.
Gia đình nhà lão Triệu cũng đã mua nhiều lần rồi.
Những thứ này không nói làm gì, bởi vì năm ngoái có một nhóm heo đúng tiêu chuẩn đủ 120 cân, cho nên tất cả mọi người đều vô cùng nghiêm túc, phục vụ đám heo này vô cùng chu đáo.
Diệp Sở Sở đi theo ông lão và bọn nhỏ gặt cỏ heo, chuyện gặt cỏ heo vốn chính là nhiệm vụ của già trẻ phụ nữ và trẻ con, bởi vì công việc cũng tương đối nhẹ nhàng.
Nhưng mà sau khi Diệp Sở Sở gả vào gia đình nhà lão Triệu, đây chính là công việc của cô, dĩ nhiên cũng là công việc của Đại Nha Nhị Nha.
Hai người bọn họ giặt xong quần áo cả nhà thì sẽ tới.
Còn hai chị em Tam Nha Tứ Nha nhà anh chị tư sẽ bị mẹ Triệu giữ lại đi đào giun về cho gà ăn.
Nhà có nuôi gà, nuôi năm con gà hoa, bọn chúng để trứng rất chuyên cần. Tam Nha Tứ Nha không thể ở không, dĩ nhiên là sẽ giống như con cháu nhà người khác, đi mò tôm cá nhỏ về cho gà ăn.
Có thể nuôi được năm con gà hoa cũng là do gia đình nhà lão Triệu dân số nhiều, nếu không cũng sẽ không dám nuôi nhiều như vậy.
Nhưng dân số ở đó, năm con gà không coi là nhiều, dĩ nhiên năm con gà cũng đã là cực hạn.
Diệp Sở Sở rất nghiêm túc gặt cỏ heo, bên cạnh có người hỏi cô chuyện khối thịt sáng nay, hỏi có phải rất ngon hay không?
Diệp Sở Sở có chút ấn tượng với bà cụ hỏi chuyện này, bà ấy cũng có quan hệ thân thiết với gia đình nhà lão Triệu, thế nên cô cũng cười nói: "Đại nương hỏi lời này hơi dư thừa rồi, thịt nơi nào không thơm chứ? Năm nay heo của đội chúng ta đều được xuất chuồng, đến lúc đó với sức lao động của nhà đại nương thì nhất định sẽ được chia không ít, ước chừng cả năm miệng đầy dầu ấy chứ."
Bà cụ này vốn còn có chút ghen tỵ, nhưng mà vừa nghe Diệp Sở Sở nói như vậy, nhất thời mặt mày hớn hở: "Thật ấy chứ, heo của đội chúng ta con nào cũng mập mạp, ta đoán chừng năm nay cũng được chia không ít tiền!"
"Đó là điều chắc chắn, nhà bác nhiều trai tráng, còn có triển vọng, không tệ chút nào đâu." Diệp Sở Sở nói theo.
Bất kể là thịt hay là tiền, đều là dựa theo sức lao động trong thôn mà chia, công điểm nhiều thịt và tiền sẽ được chia nhiều, công điểm ít khẳng định sẽ ít.
Bà Phương này càng nhìn càng thấy thằng sáu nhà lão Triệu thuận mắt, nói chuyện thật là dễ nghe, nói: "Làm sao Văn Thao không đi làm? Tuổi quá trẻ mà suốt ngày lông bông, trước kia thì không nói, bây giờ đã kết hôn, còn lên núi đi lang thang không kiếm công điểm."
Diệp Sở Sở vội vàng giải thích: "Hôm nay cũng là bất đắc dĩ. Bởi vì hôm qua anh ấy cứu Thái đại tẩu nên cả người bị thương, chồng cháu bảo anh ấy ở nhà nghỉ ngơi một ngày, dẫu sao đây là kiếm mặt mũi cho gia đình, cũng như cho đội sản xuất của chúng ta, như vậy tấm gương dũng cảm truyền đi cũng sẽ khiến xã viên coi trọng đội sản xuất chúng ta hơn."
"Điều này cũng đúng." Bà Phương gật đầu.
"Nhưng mà Văn Thao nhà cháu cũng không chịu ở nhà nhàn rỗi, gánh đòn gánh đi lên núi đốn củi rồi ạ." Diệp Sở Sở nói.
Bà Phương nghe thấy cô bên vực chồng mình thì cười nói: "Trước đó bác còn nghe nói cháu suốt ngày chửi nó, hôm nay lại thấy cháu che chở nó vậy."
Sắc mặt Diệp Sở Sở ửng đỏ, nói: "Đại nương, bác đừng trêu cháu, hôm qua cháu cũng mới biết, đây rốt cuộc là người đàn ông của cháu, lúc quan trọng anh ấy vẫn bảo vệ cháu, một gậy của tên du côn kia đánh vào cháu nhưng Văn Thao lại không chút do dự liền trực tiếp lấy thân che cháu mà!"
Bà Phương gật đầu, cuối cùng đánh giá, nói: "Văn Thao không tệ, thà mình bị thương cũng không chịu để vợ bị đánh, cháu chọn không sai người đó!"
Diệp Sở Sở liền cười cùng bà gặt cỏ heo, mình gặt xong rồi, còn giúp bà ấy một ít, thuận đường nghe bà ấy kể chuyện nhà mình.
Mà lúc này ở trên núi, Triệu Văn Thao đã vào rừng tương đối sâu, từ nhỏ hắn đã thường xuyên vào trong núi tìm thức ăn, bởi vì khi còn bé hắn thật sự quá đói, ở nhà rất khó ăn no, nhất là sau khi anh chị kết hôn, nhà còn có thêm mấy đứa cháu nữa.
Người làm chú như hắn không vào núi tìm thức ăn thì sao sống nổi?
Cho nên đừng nói, hắn rất quen thuộc tình hình trong núi, nơi nào có quả dại hắn cũng biết rất rõ ràng.
Ví dụ như lúc này hắn liền tìm được một bụi phúc bồn tử, những quả phúc bồn tử này quả nào quả nấy tươi ngon mơm mởn, giống như một chiếc đèn lồng màu đỏ.
Triệu Văn Thao nhìn thấy liền rất vui, hái một quả ăn thử, vị ngọt lịm: "Vợ tôi nhất định cũng thích ăn cho coi."
Nhưng mà cũng không cần vội hái quả dại, hắn đi lên cây ngủ một giấc trước, lúc này còn sớm mà, tỉnh ngủ rồi nói sau.
Người này cũng thật là có tâm hồn ngủ ngáy, nếu không thì sao mới leo lên cây không được bao lâu, thả người lên nhánh cây, ngủ được một tiếng, sau đó mới ngáp tỉnh dậy.
"Mấy giờ rồi?" Triệu Văn Thao còn có chú lim dim buồn ngủ nói, hắn đứng ở trên cây nhìn lên trời, đoán chừng mười giờ rồi, cũng liền nói: "Ngủ cũng đủ rồi."
Nói xong thì nhảy xuống cây, sau đó hắn liền dừng lại, bởi vì dưới tàng cây lại có một con thỏ rừng màu xám tro!