“Cha mẹ muốn đưa cho ai thì cứ đưa cho người đó!” Trong lòng chị hai đồng ý, nhưng lời nói ra lại không thừa nhận.
Anh ba thở dài một hơi rồi nói: “Chị hai đúng là hiền lành, nhưng phải khổ cho mấy đứa nhỏ rồi. Gia đình chị nhiều người nhất, vẫn là khi có cái để ăn và khi ở cùng nhau thì còn đỡ đần cho nhau được, nếu ở một mình thì chỗ rau này không đủ ăn đâu. Đừng nói nhà chị, ngay cả nhà em cũng không có đủ chỗ rau này để ăn. Haiz, đến lúc đó chỉ có thể gặm dưa muối nhìn thằng sáu ăn rau thôi!” Nói rồi anh ta muốn rời đi.
Chị hai không chịu nổi nữa, chất vấn: “Chú ba, chú chạy tới đây nói mấy thứ gì thế?”
Anh ba nói: “Em đang uất ức lắm đây, cái sự bất công từ xa xưa này không thể thiên vị đến thế chứ!”
“Sao chú biết được đây là sự bất công từ xa xưa chứ? Không phải là do thằng sáu bán giá đỗ kiếm tiền mua rau sao?”
Anh ba cười chế nhạo.
“Bán giá đỗ mà mua được nhiều rau như vậy? Chị hai thế mà cũng tin được à! Nó còn bảo bán được cả vài trăm kia kìa! Nói khoác thì ai mà không biết! Người bày ra trò rối rắm này là ai? Ngoại trừ cha mẹ thì còn có thể là ai? Lúc ở cùng nhau, cha mẹ cũng không phải chưa từng làm, cái gì ngon không phải cũng đều để dành cho nó ăn sao! Sợ bị phát hiện còn giấu giấu giếm giếm, còn cho rằng em không biết gì nữa!”
Nói đến chuyện này, anh ba trong bụng chỉ toàn một cục tức, đều là con cái trong nhà, sao có thể thiên vị như vậy chứ, lúc nhỏ như vậy, lớn lên như vậy, lập gia đình rồi cũng như vậy, như thể thằng sáu là con đẻ, còn bọn họ đều là được nhặt về vậy!
Đừng quên, khi cha mẹ già rồi bọn họ cũng phải chăm sóc, đến lúc đó nếu không quan tâm thì không phải sẽ mắng bọn họ bất hiếu sao!
Vì thế khi anh ta nghe đến chuyện xe rau thì chỉ cảm thấy oán giận ngút trời, muốn qua tìm anh hai để kể khổ.
Câu nói này đã nhận được sự đồng cảm của chị hai, nhưng cứ cho là chú ba chủ động tỏ thái độ thì chị ta cũng không dám nói ra những lời trong lòng, chỉ miễn cưỡng nói: “Chuyện này thì có cách gì được, họ là người già, người trẻ chúng ta thì có thể nói được gì chứ!”
Anh ba thấy chị hai vẫn còn giả vờ thì bĩu môi một cái rồi bỏ đi.
Chị hai cũng không muốn chọn rau nữa, càng nghĩ càng bực tức, chị ta cảm thấy không thể cứ hiền lành thế này mãi, phải nghĩ cách mới được.
Triệu Văn Thao không hề biết gì, ngủ một giấc đến tận khi trời gần tối mới ngửi thấy mùi thơm rồi tỉnh dậy.
“Vợ nấu gì mà ngon thế, thơm quá!” Triệu Văn Thao dụi mắt ngồi dậy.
“Mì nóng.” Diệp Sở Sở bê nước nóng lên rồi nói: “Lại đây, rửa mặt để tỉnh táo lại một chút, ăn cơm cho ngon.”
Triệu Văn Thao nhìn vợ mình rồi cười he he: “Vợ thật tốt.”
Diệp Sở Sở hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn: “Rửa nhanh đi, đừng nói nhiều nữa.”
Triệu Văn Thao vừa cười vừa rửa mặt.
Diệp Sở Sở dọn đồ ăn lên, mì được cán bằng tay, những miếng thịt mỏng màu hồng và rau xanh làm nổi bật lên sợi mì trắng như tuyết, thêm một đĩa củ cải thái nhỏ, quả thực là vừa đẹp vừa ngon.
Hai mắt Triệu Văn Thao sáng rực, cầm đũa lên bắt đầu ăn, sau đó liên tục gật đầu, mơ hồ nói: “Đồ ăn vợ làm rất ngon!”
Diệp Sở Sở nhìn hắn ăn, cong môi cười nói: “Cái miệng này của anh ăn cái gì mà cảm thấy không ngon chứ?”
“He he, vợ cũng ăn đi!” Triệu Văn Thao cười cười.
“Được.” Diệp Sở Sở ngồi xuống phía đối diện hắn, bắt đầu ăn bát của mình.
Hai người thỉnh thoảng lại nhìn nhau cười, bầu không khí ngọt ngào giữa hai người họ lan tỏa ra.
Hai vợ chồng đều còn trẻ, cho dù là mì hay củ cải đều ăn hết sạch, ăn xong liền không hẹn mà cùng ợ một cái, không nhịn được bật cười.
“Vợ nghỉ ngơi đi, để anh thu dọn cho!” Triệu Văn Thao vừa nói vừa dọn dẹp bát đũa.
Diệp Sở Sở vội vàng ngăn hắn lại, nói: “Anh mệt mỏi cả ngày ở bên ngoài rồi, sao có thể để anh làm mấy việc này. Hơn nữa, đây cũng không phải là việc của đàn ông, để em thu dọn cho.”
“Vợ đừng nói vậy, cái gì mà không phải việc của đàn ông chứ, đừng phức tạp như vậy!” Triệu Văn Thao không quan tâm.
“Nhưng anh đã mệt mỏi cả một ngày rồi.” Diệp Sở Sở không ngăn nổi hắn nên chỉ đành nói.
“Ngủ lâu như vậy, anh đã hồi sức từ lâu rồi!” Triệu Văn Thao tay dài chân dài, rất nhanh đã rửa sạch bát đũa, vừa ra ngoài nhìn dưới cửa sổ đã thấy chất đống bắp cải.
Diệp Sở Sở thấy vậy nói: “Em đã cất hết rau vào hầm rồi, chỗ rau đó là để chuẩn bị muối dưa chua.”
“Vợ, không phải anh đã nói rồi à, đợi anh ngủ dậy rồi làm cho mà!” Triệu Văn Thao bất lực nói.
Diệp Sở Sở kéo hắn vào trong nhà: “Chút chuyện đó em tiện tay làm thôi, ngày mai không phải anh phải dậy sớm sao, nghỉ ngơi sớm đi.”
Triệu Văn Thao vươn tay ôm lấy cô: “Sao vợ lại đức hạnh như vậy chứ?”
Diệp Sở Sở xấu hổ đến đỏ bừng mặt, ở đâu hắn cũng ôm cô, không quan tâm trong tình huống nào, cô nhỏ giọng nói: “Đang ở cửa nhà, anh mau buông em ra, để người khác nhìn thấy thì không tốt!”
“Trời đã tối rồi, còn ai tới nữa? Không sao, để anh đóng cửa!” Triệu Văn Thao dùng chân đóng cửa lại, ôm vợ vào trong phòng, lăn lên giường rồi hôn cô.
“Đừng, em còn chưa rửa mặt nữa.” Diệp Sở Sở né tránh.
“Vợ anh không rửa mặt cũng không bẩn!” Triệu Văn Thao lại hôn thêm mấy cái.
“Lại nói bậy.” Diệp Sở Sở quở trách, nhưng cuối cùng cũng không tránh nữa, ngoan ngoãn nghe theo hắn.
Triệu Văn Thao không náo loạn nữa mà ôm lấy cô, đầu dựa đầu trán dựa trán, nói: “Vợ này, anh kể cho vợ nghe một chuyện, cái người mua bánh bao đó đã trở thành khách mua giá đỗ chính của chúng ta đó!”
“Chính là cái người mà anh bảo tìm để làm tuyến dưới đấy à?”
“Đúng, chính là anh ta. Anh ta tên là Chung Dụng, em nghe cái tên này mới hay làm sao, Chung Dụng, anh cảm thấy anh ta nhất định sẽ hữu dụng.”
“Ừm, em tin mắt nhìn người của anh.” Diệp Sở Sở cười.
Diệp Văn Thao cười toe toét, hôn một cái lên khóe miệng của vợ rồi nói tiếp: “Anh còn bảo anh ta vào mùa đông bày một sạp bán mì thịt băm, nhân tiện bán bánh bao luôn. Mấy ngày này lạnh rồi, mọi người càng thích ăn mấy món nước canh hơn. Em nói xem chồng em có thông minh không?”
Diệp Sở Sở cười nói: “Bà Vương bán dưa cho người khác, tự khen dưa của mình ngon!”
“Được lắm, em dám cười nhạo anh?” Triệu Văn Thao trực tiếp bắt đầu vào việc.
Diệp Sở Sở liên tục cầu xin tha thứ, cuối cùng đôi vợ chồng ôm nhau nằm một chỗ.
Ôm vợ vừa thơm vừa mềm trong lòng, Triệu Văn Thao cười càng toe toét: “Vợ này, thực ra nếu chúng ta sống ở huyện lị, ta dám chắc rằng nếu em làm mì thịt băm rồi đem bán, người trong toàn huyện chắc chắn sẽ xếp hàng đến mua cho xem!”
“Việc kinh doanh không phải dễ dàng như thế chứ?” Diệp Sở Sở nói.
Triệu Văn Thao lại rất tự tin: “Thật đó, vợ à, đồ ăn em làm là ngon nhất rồi, quán cơm trong huyện cũng không ngon bằng em làm!”
“Nhưng em không muốn làm đồ ăn cho người khác đâu, em chỉ muốn nấu cho anh ăn cả đời này thôi.” Diệp Sở Sở nhẹ nhàng nói.
Triệu Văn Thao nghe xong liền cảm thấy như cả người toàn là lửa, che miệng vợ mình lại, nằm lên trên người cô: “Vợ ơi, em thật là khiến anh yêu thích chết rồi…”
Lúc này đôi vợ chồng già cũng đang nằm trên giường nói chuyện.
Mẹ Triệu nói: “thằng sáu đã mua cả một xe rau, tôi thấy đã tiêu không ít tiền, kiếm được tiền cũng không thể tiêu như vậy, dù thế nào cũng phải tiết kiệm một chút.”
“Sao bà biết là nó không tiết kiệm?” Cha Triệu nói: “Chúng nó vẫn còn trẻ, còn chưa có con, nên ăn nhiều một chút, chăm sóc tốt cho cơ thể thì con cái sinh ra mới khỏe mạnh được. Bà đứng lo lắng thừa thãi nữa.”
“Haiz, người làm mẹ như tôi đây sao có thể không lo lắng được, nghe mấy câu mà người trong thôn nói tôi liền cảm thấy lo lắng, còn có…” Mẹ Triệu do dự một lát rồi mới nói: “Vợ của lão Tứ, tôi thấy nó ghen tị lắm.”
“Nó ghen tị cái gì?” Cha Triệu nói, mí mắt không chớp lấy một cái, chia nhà ở riêng rồi, đừng nói là thằng sáu mua một xe rau, kể cả là một xe thịt thì cũng là nó tự kiếm tiền mua lấy, ai ghen tị thì người đó đi mà kiếm tiền mua.
Mẹ Triệu thở dài một hơi, nhiều con cái quá thì như vậy đó, lo lắng không hết.