“Tôi không có ý đó.” Trác Khiêm nghĩ đi nghĩ lại vẫn quyết định giải thích, “Mới nãy tôi đang tập trung suy nghĩ, không nghe thấy tiếng cậu gọi tôi.”
Nghe thế, nụ cười lại nở trên mặt Yến Thư Dương, hắn không có ý định rời đi, trái lại còn dừng lại nói chuyện tiếp với Trác Khiêm: “Hóa ra là vậy à. Mới nãy cậu nghĩ chuyện gì?”
Trác Khiêm không ngờ Yến Thư Dương lại hỏi chuyện này, không nhịn được cảm giác bất ngờ.
Trong ký ức mơ hồ của cậu, Yến Thư Dương chưa từng hỏi thăm nguyên chủ chuyện gì cả.
Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm im lặng, tưởng cậu không muốn trả lời, cẩn thận suy nghĩ, lập tức cảm thấy câu hỏi của mình đi quá xa, hắn vội nói: “Cậu không muốn nói cũng không sao. Tôi thấy mặt mũi cậu ủ rũ từ trong văn phòng giáo viên ra nên lo cậu gặp chuyện khó giải quyết ở chỗ thầy cô hay không thôi.”
Cho nên…
Yến Thư Dương đang lo lắng cho cậu?
Trác Khiêm được sủng mà sợ, lắc đầu: “Không có gì hết, suy nghĩ chuyện nhà ấy mà.”
Nói xong, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, “Phải rồi, cậu tìm tôi có chuyện gì sao?”
Yến Thư Dương cười nói: “Cũng không có gì đặc biệt.”
“Ồ.” Trác Khiêm vẫn chưa ăn sáng, bụng đã đói meo, nghe Yến Thư Dương nói thế cũng không nghĩ nhiều, thuận miệng nói, “Vậy cậu cứ làm chuyện của cậu đi, tôi cũng phải về lớp đây.”
Yến Thư Dương: “…”
Câu tiếp theo hắn chưa kịp nói ra đã nghẹn trong họng.
Không biết có phải hắn nghĩ nhiều hay không——
Trác Khiêm bây giờ giống như đang trốn tránh hắn. Trác Khiêm hồi trước chẳng những không trốn tránh hắn mà còn hận không thể bám lấy hắn từng phút từng giây.
Trác Khiêm trước kia là người không giấu được cảm xúc của bản thân, dường như viết hết tâm tư lên mặt, bao gồm cả tình cảm của cậu đối với Yến Thư Dương. Ánh mắt của cậu khi nhìn về phía Yến Thư Dương lúc nào cũng nóng rực, lộ liễu, mang đầy dục vọng. Sự hiện diện mạnh tới mức Yến Thư Dương muốn giả mù cũng không được.
Nhưng sau khi Trác Khiêm rơi xuống hồ, ánh mắt cậu nhìn về phía Yến Thư Dương đã thay đổi, như thể một người bệnh bỗng dưng khôi phục lý trí, không thèm dõi mắt theo Yến Thư Dương nữa.
Yến Thư Dương hơi nhíu mày, hắn nhịn xuống cảm giác quái lạ trong lòng, trơ mắt nhìn Trác Khiêm không chút do dự nhấc chân tiến về phía trước, cuối cùng không nhịn được đưa tay nắm lấy cánh tay của Trác Khiêm.
Hắn nắm lấy quá vội vàng, khiến Trác Khiêm bất ngờ không giữ được thăng bằng, bước chân loạng choạng.
“Cẩn thận!” Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm sắp ngã về phía sau, hoảng sợ, vội vươn một cánh tay khác đỡ lấy bả vai Trác Khiêm, giúp cậu đứng vững, hắn thở phào, “Cậu không sao chứ?”
Trác Khiêm hú hồn, sắc mặt trắng bệch, vỗ ngực trấn tĩnh một lát. Bấy giờ mới để ý tới tay Yến Thư Dương vẫn còn đỡ bả vai cậu. Cậu nhớ hồi trước Yến Thư Dương rất ghét đụng chạm nguyên chủ, vội lùi về sau hai bước, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách giữa cậu và Yến Thư Dương.
Bàn tay Yến Thư Dương lơ lửng giữa khoảng không, ngẩn ra trong phút chốc.
Trác Khiêm thấy phản ứng của Yến Thư Dương, cho rằng Yến Thư Dương đang khó chịu với tiếp xúc vừa rồi giữa họ. Tự nhiên thấy cạn lời, người này thật là, có chuyện thì cứ nói đi? Cứ nhất quyết động tay động chân chi rồi tự khiến bản thân mắc ói vậy?
Trác Khiêm quạu quọ nói: “Còn chuyện gì nữa?”
Yến Thư Dương bị giọng điệu khó ở của Trác Khiêm làm phân tâm, hắn mím môi dưới, hỏi: “Có phải hôm nay Trịnh Thiện lại gây sự với cậu không?”
Trịnh Thiện và Trác Khiêm học cùng lớp, nhưng sáng nay Trịnh Thiện không tới lớp. Mọi người trong lớp đều đang bàn tán chuyện này, vì tan học thứ sáu tuần trước Trịnh Thiện bị người ta báo hút thuốc dưới ký túc xá. Trịnh Thiện đinh ninh rằng người báo là Trác Khiêm, còn tuyên bố trên trạng thái là phải dạy cho Trác Khiêm một bài học nhớ đời.
Trác Khiêm thành thật trả lời: “Không có, Trịnh Thiện không tới.”
Yến Thư Dương ừ một tiếng, sau đó nói: “Nếu cậu ta vẫn gây sự với cậu thì cậu cứ đến tìm tôi, tôi giúp cậu giải quyết cho.”
Trác Khiêm rất ngạc nhiên vì Yến Thư Dương chịu chủ động giúp cậu, gạt đi sự bất mãn vừa rồi, cảm kích gật đầu: “Được, cảm ơn cậu.”
“Không có gì.”
Trác Khiêm thấy Yến Thư Dương có vẻ ngập ngừng, đoán rằng đối phương còn chuyện muốn nói, cũng không đi vội.
Quả nhiên, Yến Thư Dương đắn đo một lúc, vẫn mở miệng: “Còn một chuyện nữa, có lẽ cậu không biết tính Gia Lan, nhưng cậu ấy rất ghét bị người lạ làm phiền. Mặc dù tôi và cậu ấy lớn lên cùng nhau, cũng rất hiếm khi dám bước vào ranh giới an toàn mà cậu ấy đã vạch sẵn, cho nên…”
Trác Khiêm hiểu ngay ý Yến Thư Dương muốn nói.
Dù là Yến Thư Dương tự mình muốn nói mấy câu này với cậu hay là Thẩm Gia Lan bảo Yến Thư Dương đến cảnh cáo cậu đi nữa, đều vừa hay đúng ý cậu. Cậu muốn hoàn thành nhiệm vụ công lược Yến Thư Dương chứ không muốn chọc đến Thẩm Gia Lan——Thẩm Gia Lan đã OOC hiện giờ không dễ xơi như Thẩm Gia Lan bạch liên hoa.
“Tôi biết rồi.” Trác Khiêm vỗ ngực bảo đảm, “Cậu yên tâm, tôi tự biết mình, sẽ không quấy rầy Thẩm Gia Lan đâu.”
Mai mốt thấy còn trốn không kịp ấy chứ.
Yến Thư Dương thấy Trác Khiêm chân thành hứa hẹn, chợt thấy buồn cười, phì cười.
Mái tóc vàng tro của Trác Khiêm không còn uốn lọn rồi bôi gel vuốt tóc như trước nữa, mềm mại rũ xuống, vài sợi tóc mái che đi đôi mắt to của cậu.
Có lẽ là bị ma quỷ mê hoặc, trong giây phút đấy, Yến Thư Dương lại muốn vươn tay vén mấy sợi tóc ấy ra sau tai Trác Khiêm.
Nhưng hắn vừa giơ tay lên nửa chừng đã dừng lại, ánh mắt hắn lướt qua đầu Trác Khiêm trước mặt, nhìn về phía xa.
Trác Khiêm khựng lại, giống như có linh cảm, quay đầu theo tầm mắt Yến Thư Dương nhìn lại——
Một bóng dáng gầy gò đứng cách cậu không xa.
Thẩm Gia Lan lặng lẽ bước đến, mặt vô cảm đi đến sau lưng Trác Khiêm, y cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy bình thản nhìn chăm chú vào Trác Khiêm.
Trác Khiêm: “…”
Sao cậu có cảm giác như bị Thẩm Gia Lan bắt gian thế nhỉ?
Hơn nữa, cậu như một cái bóng đèn bị công thụ chính kẹp giữa… Cảm giác cứ quái quái…
Trác Khiêm cảm thấy bị khí thế Thẩm Gia Lan đè áp, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, cậu cúi đầu nhìn chằm chằm vào mũi giày, nhỏ giọng nói với Yến Thư Dương: “Vậy tôi đi trước.”
“Ừ.” Yến Thư Dương nói xong, mỉm cười nhìn về phía Thẩm Gia Lan, “Gia Lan, tớ mới đến văn phòng giáo viên một lát, cậu có chuyện cần nói thì cứ gọi cho tớ là được…”
Còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Gia Lan lạnh lùng thản nhiên ngắt lời: “Đứng lại.”
Trác Khiêm đã đi được vài bước, vẫn còn nghe rõ cuộc trò chuyện của Yến Thư Dương và Thẩm Gia Lan. Cậu sợ nghe thấy chuyện không nên nghe, đang định nhanh chân hơn, lại nghe thấy Thẩm Gia Lan nói: “Trác Khiêm, cậu đứng lại.”
Trác Khiêm: “…”
Thẩm Gia Lan muốn làm gì?
Muốn tính sổ với cậu à?
Nhưng cậu đâu có quấy rầy Yến Thư Dương đâu! Mới nãy cậu còn tính trốn đó. Nếu không phải do Yến Thư Dương tự dưng kéo cậu lại thì cậu đã về lớp tới từ đời nào rồi!
Dù cho Trác Khiêm có miễn cưỡng cỡ nào, vẫn chậm rì xoay người lại, ngẩng đầu lên mới phát hiện không biết Thẩm Gia Lan đã đến trước mặt cậu tự lúc nào.
Yến Thư Dương phía sau dường như nhận ra gì đó, vội bước đến: “Gia Lan, cậu hiểu lầm rồi, cậu ấy…”
Thẩm Gia Lan nói với Trác Khiêm: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu theo tôi qua đây một lát.”
Yến Thư Dương chợt ngẩn ra, tiếng nói đột ngột ngưng bặt.
Thẩm Gia Lan như thể không nhìn thấy Yến Thư Dương, đi ngang qua Trác Khiêm, tiến về phía trước.
Trác Khiêm không ngờ Thẩm Gia Lan lại đến gặp cậu, không hiểu chuyện gì nhìn Yến Thư Dương. Dĩ nhiên là Yến Thư Dương cũng vừa lấy lại tinh thần, mông lung nhìn theo bóng lưng Thẩm Gia Lan.
Trác Khiêm nghĩ bụng cậu phải giải thích vài câu, lần này là Thẩm Gia Lan chủ động tìm cậu, không phải cậu đi chọc Thẩm Gia Lan. Câu nói chưa kịp thốt nên lời, đã bị giọng nói mất kiên nhẫn của Thẩm Gia Lan chặn lại: “Còn không mau qua đây?”
“À, tới liền.” Trác Khiêm đáp, nhìn Yến Thư Dương đang hướng mắt về phía mình, lại nhìn Thẩm Gia Lan đang đứng chờ cậu, do dự mấy giây, cậu chạy bước nhỏ đuổi theo sau Thẩm Gia Lan.
Trác Khiêm đi theo Thẩm Gia Lan, hai người lần lượt nối đuôi, cho đến lan can hình quạt ở cuối dãy hành lang thì Thẩm Gia Lan mới dừng bước.
Trời tháng chín vẫn còn oi bức, bây giờ mới chỉ sáng sớm mà ánh mặt trời đã bắt đầu gay gắt.
Thẩm Gia Lan đứng trước lan can, tắm mình dưới ánh nắng vàng rực rỡ. Dáng người y cao lớn, góc áo sơ mi bị cơn gió cuốn lấy, thấp thoáng lộ ra làn da trắng muốt và vòng eo thon thả.
Có lẽ là do Thẩm Gia Lan quá gầy, Trác Khiêm cứ có cảm giác Thẩm Gia Lan như một con bướm xinh đẹp yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể theo cơn gió này bay đi.
Thẩm Gia Lan xoay người đối mặt cậu, đường nét khuôn mặt xinh đẹp bị ánh sáng che mờ đi một nửa, khiến người nhìn khó phân thực ảo.
Nhận thấy ánh mắt của Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm vô thức siết nắm tay, đáy lòng cậu thấp thỏm không yên, vẫn cố tỏ ra thoải mái hỏi: “Có chuyện gì cần phải nói ở đây sao?”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Thẩm Gia Lan lẫn trong tiếng gió: “Không phải cậu muốn tìm việc làm thêm à?”
Trác Khiêm bất ngờ, sau đó vui vẻ nói: “Có tin gì không?”
Cậu vốn không trông mông gì vào Thẩm Gia Lan, không ngờ Thẩm Gia Lan lại làm việc có hiệu suất như vậy.
Thẩm Gia Lan nhìn đôi mắt đột nhiên sáng bừng của Trác Khiêm, im lặng hai giây, mới nói tiếp: “Tôi tìm được một công việc làm thêm hợp với cậu, cũng là gia sư. Khi nào thì cậu có thể bắt đầu làm việc?”
“Ngay cuối tuần này cũng được, hai ngày cuối tuần tôi đều rảnh hết!” Miếng bánh từ trên trời rơi xuống khiến Trác Khiêm cực kỳ hào hứng, với thanh danh và thành tích của nguyên chủ mà nói, chỉ sợ cậu có làm gia sư miễn phí thì người ta cũng chê.
Trác Khiêm vui mừng nhảy dựng lên, không ngừng nói cảm ơn Thẩm Gia Lan, cười tươi đến mức đôi mắt híp thành một đường thẳng.
Thẩm Gia Lan không nói tiếng nào, bình tĩnh đợi Trác Khiêm hào hứng xong, mới đưa một tờ danh thiếp cho Trác Khiêm: “Đến lúc đó, cậu liên lạc với người này, bà ấy sẽ chỉ cho cậu cách đến đó.”
Trác Khiêm nhận lấy danh thiếp.
Chất giấy của tờ danh thiếp này rất mịn, nền màu trắng, chữ đen viết “Thẩm Liên” kèm một dãy số điện thoại, ngoài ra không còn gì cả, khá là đơn giản.
Trác Khiêm xem đi xem lại tấm danh thiếp, khóe mắt liếc nhìn Thẩm Gia Lan đang tính rời đi, vội gọi y lại: “Phải rồi, giờ dạy là khi nào?”
Thẩm Gia Lan dừng bước, quay đầu nói: “Hai ngày cuối tuần, rảnh lúc nào thì tới lúc đó.”
“Dạy môn gì?”
“Muốn dạy môn gì thì dạy môn đó.”
“…” Trác Khiêm dần thấy sai sai, “Tôi dạy học sinh lớp mấy thế?”
Thẩm Gia Lan im lặng một lúc lâu, nhả ra bốn chữ: “Học sinh cấp ba.”
“…”
Trác Khiêm nghi ngờ Thẩm Gia Lan đang lừa cậu, cho dù có tin tưởng cậu đi chăng nữa thì cũng không đến mức tùy tiện để cậu đi làm gia sư của học sinh cấp ba chứ? Còn muốn dạy môn nào thì dạy môn đó nữa.
“Cậu nghiêm túc đấy à?” Trác Khiêm chỉ vào mình, xác nhận lại lần nữa, “Cậu để tôi đi chạy học sinh cấp ba thật ư?”
Rõ ràng sự kiên nhẫn Thẩm Gia Lan đã hết sạch, gương mặt xinh đẹp kia bỗng chốc tối sầm, y vươn tay tính giật lại tấm danh thiếp trong tay Trác Khiêm: “Lắm chuyện thật, không làm thì thôi.”
“Làm mà làm mà! Tôi làm!” Trác Khiêm bước sang một bên, nhanh tay nhét danh thiếp vào túi áo.
Nguyên chủ nợ một đống, trả hết nợ xong thì ngay cả tiền mua cơm cũng không còn. Sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội kiếm tiền này được?
“Cảm ơn bạn Thẩm Gia Lan, thứ bảy này tôi sẽ có mặt đúng giờ!”
Thẩm Gia Lan liếc nhìn Trác Khiêm đang cười nịnh bợ, không thèm để ý đến cậu, cứ thế rời đi.