Hôm nay là thứ sáu, cũng là lúc tan học về nhà. Trác Khiêm tốt bụng đưa bạn học bị bệnh đến phòng y tế, nhưng cậu không có nghĩa vụ phải bầu bạn với người ta.
Nhưng với tình trạng của Thẩm Gia Lan thì chắc chắn là không đi được. Chờ y truyền dịch xong thì trời đã khuya, một là về ký túc xá, hai là ngủ qua đêm ở đây.
Cô y tá nhìn chiếc cặp nặng trịch đang được Trác Khiêm ôm trước ngực, nói: “Em yên tâm, em ấy không sao đâu, chỉ cần đến truyền dịch đúng giờ vào hai sau là được. Không muốn đến cũng có thể đến bệnh viện gần đây truyền, nghỉ ngơi cho tốt, nhớ phải giữ ấm. Còn trẻ khó bị bệnh lắm.”
Nghĩa bóng nghĩa đen gì cũng là đang bảo Trác Khiêm hãy đi đi.
Trác Khiêm còn chưa kịp đáp lời, đã nhận thấy bàn tay Thẩm Gia Lan đang nắm lấy cậu siết chặt lại.
Cậu quay đầu nhìn, Thẩm Gia Lan không chịu nghỉ ngơi, đôi mắt đen láy nhìn cậu chằm chằm.
Vốn dĩ Trác Khiêm cũng có ý định bỏ lại Thẩm Gia Lan, cậu hỏi cô ý tá: “Cô ơi, em có thể nghỉ ở giường bên cạnh không ạ?”
“Không ai tới thì được.” Cô y tá đáp rồi mới phản ứng lại, “Em không về sao?”
Trác Khiêm ngại ngần sờ mũi: “Em muốn ở lại trông cậu ấy.”
Cô y tá nhìn bàn tay vẫn đang nắm lấy của hai người, buồn cười lắc đầu: “Tình bạn của các em tốt quá nhỉ. Muốn ở lại thì cứ ở lại đi. Nhưng cô nói trước, không được đùa giỡn trong phòng y tế, đừng làm ảnh hưởng đến người bệnh nghỉ ngơi.”
Trác Khiêm vội nói: “Em cảm ơn cô.”
Cô y tá bưng mâm lên, trước khi rời đi còn không quên dặn dò: “Cô ở ngay phòng bên cạnh, hôm nay cũng là lượt trực ban của cô, truyền dịch xong hay có chuyện gì thì nhớ gọi cô.”
Trác Khiêm đáp lời, tiễn cô y tá ra khỏi phòng y tế.
Diện tích căn phòng không rộng lắm, ngoại trừ bàn ghế cần thiết, chỉ có hai chiếc giường bệnh cách nhau không xa. Thẩm Gia Lan chiếm một chiếc giường trong đó, Trác Khiêm quay lại ném cặp lên chiếc giường còn lại.
Trong suốt toàn bộ quá trình, Thẩm Gia Lan cứ nhìn chằm chằm vào cậu, hình như còn không thèm chớp mắt lấy một lần.
Trác Khiêm nhớ đến chuyện vừa nãy, sực nhận ra điều gì đó. Cậu bước nhanh đến cạnh giường của Thẩm Gia Lan.
Cậu nhấc tấm chăn mỏng trên người Thẩm Gia Lan, vén vạt áo hoodie lên. Quả nhiên, trên bụng Thẩm Gia Lan có mấy dấu vết xanh tím, rõ ràng là bị thương trong trận đánh nhau trước đó.
Tuy rằng mấy vết bầm tím này không là gì so với những vết thương mà bọn Lý Sách phải gánh chịu, nhưng xuất hiện trên làn da trắng nõn của Thẩm Gia Lan vẫn khiến người ta kinh hãi không thôi.
Trác Khiêm không cầm lòng được rít lên, nhìn thôi đã thấy đau.
Cậu nhìn về phía Thẩm Gia Lan, phát hiện Thẩm Gia Lan vốn không thèm để tâm đến mấy vết thương đó, thậm chí còn không thèm liếc nhìn một cái.
Trác Khiêm hỏi: “Sao lúc nãy không nói?”
Thẩm Gia Lan mím môi: “Lười nói.”
Nhìn là biết mấy vết thương này là do đánh nhau mà ra. Đây không phải lần đầu tiên Thẩm Gia Lan đến phòng y tế vì đánh nhau. Nếu tin này truyền đến tai giáo viên chủ nhiệm, kiểu gì cũng sẽ lại làm công tác tư tưởng cho y. Y ghét nhất mấy người suốt ngày cứ vo ve bên tai như ruồi muỗi.
Lạ thay, trước kia người vo ve bên tai y là Trác Khiêm, y hận không thể lấy vợt muỗi đập chết cậu trên tường. Bây giờ lại cảm thấy dáng vẻ lải nhải của Trác Khiêm thật đáng yêu.
Trác Khiêm không biết suy nghĩ trong lòng Thẩm Gia Lan, vẫn đang ríu rít cằn nhằn: “Cũng có phải là vết thương nhỏ đâu, cậu cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì? Hả? Chẳng lẽ cậu nghĩ cứ để yên thì nó sẽ tự lành? Mấy chuyện khác giấu thì thôi, chuyện quan trọng thế này cần gì phải giấu?”
Tức chết mất. Nếu cậu không vô tình phát hiện, thì còn không biết trên người bệnh nhân Thẩm Gia Lan này còn thương tích khác.
Trác Khiêm nói một hồi, vẫn thấy Thẩm Gua Lan thờ ơ… À không, không phải thờ ơ, chỉ nhìn cậu không chớp mắt. Như thể muốn trông hoa nở từ trên mặt cậu.
“…” Trái tim Trác Khiêm cảm thấy bất lực, không còn sức nói chuyện, “Cậu có nghe tôi nói không đấy?”
Thẩm Gia Lan chớp mắt: “Đang nghe.”
Trác Khiêm nghe vậy, tức sôi máu: “Đang nghe còn không phản ứng lại?”
Thẩm Gia Lan im lặng vài giây, đột nhiên nghiêm túc kêu tên Trác Khiêm.
Trác Khiêm nói: “Hả?”
Thẩm Gia Lan nhìn cậu: “Có phải cậu đổi ý không?”
Trác Khiêm: “…” Sao tự nhiên chủ đề lại vòng về chuyện này!
Vương Tử im lặng không lên tiếng một lúc lâu không nhìn nổi nữa, than ngắn thở dài: “Thà đau một lần rồi thôi. Cậu cứ nói thật với cậu ta đi. Cậu là 0, cậu ta cũng là 0, hai người không thể tu thành chính quả. Trừ khi cậu tình nguyện làm 1 vì cậu ta. Cậu có sẵn lòng không?”
Trác Khiêm: “…” Không muốn.
Cậu là 0, trời sinh đã là 0. Khi những bạn nam khác vừa nhận ra bản thân là gay, thường hay tưởng tượng mình sẽ quen một người bạn trai khác như thế nào. Lúc đó cậu đã tưởng tượng mình sẽ bị một người đàn ông cường tráng đè như thế nào rồi.
Hu hu hu, cậu thực sự không lên nổi mặt trên đâu, chỉ muốn nằm dài hưởng thụ thôi. Đồ ngốc mới muốn làm cái việc tốn sức đó!
Vương Tử thấy Trác Khiêm im lặng, đoán ra đáp án là gì, lập tức phấn khích: “Tôi đã bảo rồi. Cậu nên sớm chấp nhận hiện thực đi. Trời đất bao la có bao nhiêu 1 cơ bắp, cần gì phải treo cổ trên một cái cây 0 yếu đuối.”
Vốn dĩ lòng Trác Khiêm đã rối, còn bị Vương Tử cố tình xáo trộn thêm, cắt mãi không đứt, càng gỡ càng rối.
Cậu không biết phải trả lời câu hỏi của Thẩm Gia Lan như thế nào, chỉ đành trốn tránh. Cậu nói mình sẽ đi tìm cô y tá lấy thuốc mỡ, lủi ra khỏi phòng bệnh.
Vương Tử thở dài: “Cần gì phải vậy.”
Trác Khiêm nói: “Tôi phải suy nghĩ lại.”
“Nghĩ gì?” Giọng nói của Vương Tử không giấu được sự trêu chọc, “Định vì yêu làm 1?”
Trác Khiêm nghẹn họng, hơn nửa ngày mới thở ra một hơi, giọng nói vô cùng yếu ớt: “Thực ra cũng không phải không thể thử…”
“…” Vương Tử sốc, “Cậu điên rồi hả?”
Trác Khiêm cũng cảm thấy mình điên rồi. Dù phải làm 1 thì vẫn thích Thẩm Gia Lan. Con đường này quá dài, sương mù bao phủ, không rõ phương hướng, cậu không thể thấy rõ cảnh tượng phía bên kia.
Nhưng cậu biết rõ, một khi đã bước lên con đường này thì khó mà quay đầu.
Cho nên cậu phải nghiêm túc suy nghĩ kỹ càng. Vì Thẩm Gia Lan, cũng vì chính cậu.
Trác Khiêm nán lại bên ngoài một lúc lâu mới đi tìm cô y tá lấy thuốc. Khi cậu mang tăm bông và thuốc và mấy thứ khác trở về thì Thẩm Gia Lan đã ngủ rồi.
Có thể thấy Thẩm Gia Lan thật sự rất mệt. Trác Khiêm giúp y bôi thuốc cũng không bị đánh thức.
Sau khi bôi thuốc phía dưới xong, Trác Khiêm lại vén áo Thẩm Gia Lan lên xíu nữa, phát hiện ngay cả trên ngực cũng có hai vết bầm tím, may là không nặng như bên dưới.
Trác Khiêm làm xong mọi việc, rửa tay. Trông sắc trời sập tối, đến căng tin mua hai phần cơm quay về.
Cậu vừa đẩy cửa đi ra ngoài, Thẩm Gia Lan ngủ say trên giường bệnh phía sau lưng từ từ mở mắt ra.
Thẩm Gia Lan nhìn cánh cửa đang đóng, sắc mặt dần tối sầm. Y để tay lên trán, khoảnh mắt một lần nữa nhắm mắt lại, những hình ảnh lộn xộn hiện ra trước mắt.
Trác Khiêm đáng ghét hay gây rắc rối kia, sau đó không biết tại sao Trác Khiêm trở nên rụt rè trốn tránh y, rồi thì hai lần Trác Khiêm cõng y,…
Rõ ràng Trác Khiêm ốm như vậy, nhưng lại có thể cõng y trên lưng mà không hề than mệt.
Bao nhiêu cảnh tượng chất chồng lên nhau, lẫn lộn như một mớ hỗn độn, lướt ngang qua tâm trí.
Cuối cùng, mọi thứ dừng ở một cảnh tượng nọ.
Hình ảnh Trác Khiêm ngửa đầu, bị ép nhận lấy cái hôn của y, hàng mi dài run rẩy vì kinh ngạc. Dường như Trác Khiêm muốn đẩy y ra, nhưng không hiểu tại sao lại không đẩy y ra. Đôi mắt ngập nước kia đáng thương bất lực trợn to, trông cực kỳ giống một chú thỏ bị bắt nạt.
Khiến y có suy nghĩ, muốn bắt nạt chú thỏ kia thêm một lần nữa.
Lòng Thẩm Gia Lan dâng lên một nỗi xao động, phải tốn ít sức lực mới có thể đè áp xuống.
Cảm xúc kỳ lạ chưa từng có khiến y bối rối trong sự bất lực.
Y chưa bao giờ nghĩ rằng thích một người lại khó đến thế. Thận trọng, như đang đi trên băng mỏng. Sợ mình nóng vội, lại sợ bước quá chậm sẽ bị người khác cướp mất.
Ai.
Cứ từ từ thôi. Đừng dọa chú thỏ nhút nhát ấy bỏ chạy.
–
Trác Khiêm có một khoản dư dả, cuối cùng cũng dám lên căng tin tầng hai. Cậu chọn đại một cửa hàng, gọi vài món ăn kèm thịt và rau. Đến khi thanh toán, thấy hơn năm trăm tệ, suýt nữa té xỉu tại chỗ.
“Mịa.” Trác Khiêm ôm ngực, gào rú bật khóc, “Mấy món đó dát vàng hả? Mắc quá! Đủ cho tôi ăn dưới lầu nửa tháng trời!”
Vương Tử cười nhạo: “Ha ha, mấy món đó đều là dành cho Thẩm Gia Lan thân yêu của cậu mà. Không mắc mới lạ?”
Trác Khiêm bực mình nói: “Sao cậu cứ ăn nói kiểu đó thế?”
Vương Tử nói: “Cậu sắp vì Thẩm Gia Lan mà tiến hóa từ 0 thành 1. Tôi cũng phải tiến hóa nhanh nhanh chút chứ?”
Trác Khiêm: “…”
Vương Tử đáng chết, không nói được lời nào hay ho.
Lúc Trác Khiêm xách đồ ăn về phòng y tế, Thẩm Gia Lan đã tỉnh dậy. Trác Khiêm sợ Thẩm Gia Lan sẽ nhắc đến chủ đề trước đó, vội vàng đặt bàn nhỏ lên giường rồi bày biện đồ ăn ra. Dù sao cũng không để bản thân rảnh tay.
Cũng may là đến tận khi cậu xong việc, Thẩm Gia Lan vẫn không nhắc lại chủ đề đó.
Trác Khiêm lén thở phào.
Để Thẩm Gia Lan có thể ăn thêm một hai miếng, cậu cố tình chạy vào bếp dặn đầu bếp ít thịt, ít dầu, bớt muối. Sau nhiều lần, chọc đầu bếp không vui bị đuổi thẳng ra ngoài.
Nhưng điều đáng mừng là, Thẩm Gia Lan quả thực ăn thêm vài miếng nữa.
Trác Khiêm thấy lâng lâng trong lòng, cảm thấy bản thân như người cha già đang giám sát đứa con trai kén ăn, cảm giác thành tựu đã khỏi phải bàn.
“Con trai ngoan của tôi cuối cùng cũng ăn hết nửa chén cơm hu hu hu…” Trác Khiêm cảm động nói với Vương Tử, “Cậu có thấy Thẩm Gia Lan đã tăng cân lên một xíu rồi không?”
Vương Tử: “Ha ha.”
Trác Khiêm lén quan sát Thẩm Gia Lan, vui mừng nói: “Có tăng cân thật nè. Mập lên xíu mới tốt, có da có thịt càng đẹp hơn.”
Vương Tử: “Ha ha.”
Trác Khiêm hỏi: “Cậu không nghĩ Thẩm Gia Lan mập lên thì đẹp hơn à?”
Vương Tử hết nhịn nổi: “Câm miệng!”
Nói xong thì lặn luôn, dù Trác Khiêm gọi bao nhiêu lần cũng không thèm thò mặt ra nữa.
Trác Khiêm khoái trá, lúc trước đều là Vương Tử làm phiền cậu, giờ rốt cuộc cũng cho nó nếm trải cảm giác bị làm phiền là thế nào rồi.
Mặc dù Trác Khiêm đã định qua đêm trong phòng y tế, nhưng Thẩm Gia Lan đã truyền dịch xong vào hai giờ sáng.
Ánh trăng trong treo rọi xuống, tòa nhà yên tĩnh chìm trong màn đêm dày đặc.
Hai giờ sáng, dọc theo con đường trở về ký túc xá, họ không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ ai, ngay cả dì canh dưới ký túc xá cũng đã đi ngủ.
Trác Khiêm nhìn bóng mình trên mặt đất bị đèn đường kéo dài, một phần chồng lên chiếc bóng của Thẩm Gia Lan. Tuy nhiên, thực tế là cậu và Thẩm Gia Lan vẫn đang duy trì một khoảng cách nhất định, giống như có giữa có một con sông vô hình.
Không ai nói gì.
Mãi đến khi dừng chân dưới tòa ký túc xá của Thẩm Gia Lan, Trác Khiêm mới nghe thấy y lên tiếng: “Cậu định về nhà đúng không? Là tôi khiến cậu không về nhà được.”
Trác Khiêm nghe vậy, đột nhiên cảm thấy vô cùng khó chịu. Cậu không dám nhìn vào mắt Thẩm Gia Lan: “Xin lỗi. Nếu không phải do tôi, bọn Lý Sách sẽ không đến gây sự với cậu.”
“Đừng để bụng.” Thẩm Gia Lan lạnh lùng thản nhiên nói ra một câu tàn nhẫn, “Bọn chúng sẽ phải trả giá đắt vì chuyện hôm nay.”
Trong giây lát, trái tim Trác Khiêm đập mạnh.
Vãi thật, lúc Thẩm Gia Lan nói câu này đẹp trai dữ vậy bây!
Vóc dáng Thẩm Gia Lan cao ráo, cơ thể vẫn đang ở trong giai đoạn phát triển, mới chỉ một tháng đã cao lên hai cm. Y cụp mắt là có thể thấy đỉnh đầu của Trác Khiêm, và mái tóc mềm mại đang rũ xuống.
Dù sao thì Trác Khiêm cũng đã tỏ lòng y, y không thèm khống chế bản thân nữa, giơ tay sờ tóc Trác Khiêm.
Mềm thật, không muốn buông tay.
Trác Khiêm bị hành động đột ngột của Thẩm Gia Lan dọa hết hồn, tính nghiêng đầu né tay Thẩm Gia Lan theo phản xạ có điều kiện, nhưng khi nhận ra lại cố gắng kiềm chế lại.
Cậu cứng cổ, mặc kệ Thẩm Gia Lan vò tóc mình, dáng vẻ ấy trông rất ngoan ngoãn.
Một lúc lâu sau, phía trên truyền đến tiếng thở dài của Thẩm Gia Lan: “Về đi. Ngủ ngon.”
Y không đợi Trác Khiêm đáp lời, xoay người rời đi.
Trác Khiêm nghe tiếng bước chân của Thẩm Gia Lan, không biết lấy dũng khí từ đâu ra, khàn giọng gọi tên Thẩm Gia Lan.
Thẩm Gia Lan nghe tiếng, dừng bước, quay đầu nhìn cậu.
Trác Khiêm siết chặt nắm đấm, căng thẳng đến mức răng đập vào nhau, may là vẫn nói rõ thành lời, cậu nói: “Chuyện này rất quan trọng, tôi cần thêm thời gian để suy nghĩ thật kỹ. Đợi tôi nghĩ xong sẽ đến tìm cậu, được không?”
Thực ra ngay khoảnh khắc cậu quyết định thử lòng Thẩm Gia Lan, trái tim cậu cũng đã đưa ra quyết định rồi. Nhưng cậu cần thêm thời gian, cậu muốn sắp xếp suy nghĩ của mình lại thật rõ ràng.
Thẩm Gia Lan thắc mắc, y không hiểu chuyện này thì có gì phải nghĩ. Nhưng khi thấy vẻ mặt trịnh trọng của Trác Khiêm, sắc mặt y cũng không tự chủ được dịu đi.
Sau đó, y khẽ đáp được: “Tôi đợi cậu.”